- Cấp độ càng cao, trạng thái ngộ đạo càng tốt, đồng thời thời gian ngộ đạo sẽ tăng lên.
Giọng nói của Thanh Hư vừa dứt, Huyết Liên Hải đã chạy tới chân núi.
Lúc này, mội viên Ngộ Đạo Thạch bay lên, xoay trong xung quanh Huyết Liên Hải.
- Ngộ Đạo Thạch cấp bốn.
- Khí vận mệnh tinh tốt như vậy sao?
- Cơ duyên a!
Lúc rất nhiều tu sĩ cảm thấy Huyết Liên Hải sẽ chọn viên Ngộ Đạo Thạch này thì hắn lại chạy thẳng lên đỉnh núi.
Mục tiêu của hắn là Ngộ Đạo Thạch cấp năm!
Trái tim tất cả tu sĩ ở đây đập mạnh lên.
Bọn họ muốn biết Huyết Liên Hải có thể lấy được Ngộ Đạo Thạch cấp năm hay không?
Lúc Huyết Liên Hải đặt chân lên đỉnh núi, hắn có cảm giác như mình nắm giữ non sông này. Liếc mắt một cái, hắn thấy được bốn viên Ngộ Đạo Thạch to lớn đứng chung một chỗ.
Nhưng mà, khi Huyết Liên Hải dần dần đi lại gần, trai tim hắn bắt đầu chìm xuống.
Không có phản ứng.
Bốn viên Ngộ Đạo Thạch cấp năm này chỉ nằm yên ở đó.
- Sao lại như vậy?
Huyết Liên Hải không thể tiếp nhận kết quả này.
- Điều này chứng tỏ cơ duyên của cậu không đủ để Ngộ Đạo Thạch cấp năm đi theo.
Thanh Hư thản nhiên nói.
Huyết Liên Hải dù trong lòng bi phẫn cũng chỉ có thể quay người rời đi.
May mắn, viên Ngộ Đạo Thạch cấp bốn lúc này vẫn đồng ý đi theo hắn.
Trong lòng Diệp Hạo có chút khinh bỉ.
- Quá cmn đê tiên.
- Thanh Thanh, Phiên Phiên, các cô cũng thử đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
Bốn người Đường Phiên Phiên không do dự đi đến tòa Thanh Sơn này.
Trong lòng Mặc Mặc không ôm hy vọng gì.
Bởi vì cô biết rõ mình không có tư cách tiến vào bên trong toa Tiên Điện. Như vậy thì sao có thể lấy Ngộ Đạo Thạch bên trong được.
Nhưng Mặc Mặc không ngờ, mình vừa mới đến chân núi một viên Ngộ Đạo Thạch bay lên quay xung quanh mình.
- Sao có thể?
Mặc Mặc kinh ngạc thốt lên.
- Cửa này là kiểm tra cơ duyên của cô.
Lúc này, Đường Phiên Phiên truyền âm nói:
- Từ lúc cô đi theo Diệp Hạo, cơ duyên của cô đã hưởng một ít từ anh ấy, mà Diệp Hạo là người có cơ duyên khó có thể tưởng tượng được.
Dừng một chút, Đường Phiên Phiên nói tiếp:
- Cho nên cô thể thể lựa chọn Ngộ Đạo Thạch cấp cao hơn.
- Thật hả?
- Tin tưởng tôi.
Mặc Mặc im lặng một chút, nhấc chân đi lên sườn núi.
Cô rất rõ ràng tư chất của mình.
Nếu mình dừng lại ở đây, sau này rất khó đuổi theo mọi người.
Vì vậy, Mặc Mặc quyết định đánh cược một lần.
Đi đến sườn núi, một viên Ngộ Đạo Thạch lại chọn cô.
Từ chối!
Nhưng khi Mặc Mặc đến giữa sườn núi lại không có Ngộ Đạo Thạch nào chọn cô nữa.
Thấy vậy, Mặc Mặc xoay người chạy về phía dưới.
May mắn viên Ngộ Đạo Thạch kia vẫn theo cô.
Ngộ Đạo Thạch cấp hai!
Mà Đường Đường và Thanh Thanh lấy được Ngộ Đạo Thạch cấp ba.
Làm rất nhiều tu sĩ bất ngờ là Đường Phiên Phiên được Ngộ Đạo Thạch cấp bốn đi theo.
- Cô gái này là ai?
- Cơ duyên của cô ta có thể sánh với Mệnh Tinh!
- Điều này không có khả năng!
- Cô ta có quen biết với Mai Doãn Tuyết và Diệp Hạo.
- Không biết ai có thể được Ngộ Đạo Thạch cấp năm đi theo đây?
Lúc mọi người đang thảo luận, Thải Hàm bước chân đi về phía Thanh Sơn.
Thải Hàm vừa đi lên, Vô Tà lập tức đuổi theo.
- Thải Hàm, tôi lấy Ngộ Đạo Thạch cấp năm đưa cho cô được không?
Vô Tà đi bên cạnh cô ta cươi nói.
- Cút.
Thải Hàm lạnh lẽo quát.
- Sao cô nói chuyện với chồng của mình như vậy chứ?
Vô Tà cười tủm tỉm nói.
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì.
Thải Hàm nhìn chằm chằm Vô Tà gặng nói từng chữ.
- Tôi biết chúng ta không có quan hệ, nhưng nếu cô muốn quan hệ tôi cũng không để ý đâu.
Thải Hàm ý thức được Vô Tà đang đùa giỡn mình.
- Vô sỉ.
- Chúng ta còn chưa cần tay nhau, sao cô có thể nói tôi vô sỉ được.
- Người ta con gái đã không muốn trả lời cậu, chẳng lẽ cậu không thấy sao?
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, lại là tiểu thư sinh mặt trắng Văn Hoa của Long Hổ Sơn.
- Văn Hoa, cậu đưng xen vào chuyện của lão tử.
Vô Tà nhìn chằm chằm cảnh cáo Văn Hoa.
- Lại đậy, tôi dạy cậu đạo lý làm người.
Văn Hoa duỗi tay về Vô Tà nói.
- Dạy tôi đạo lý làm người?
Vô Tà lạnh lùng cười nói:
- Cậu có năng lực này sao?
- Tôi có hay không, thử không phải biết sao?
Văn Hoa nói xong hai tay bắt đầu kết ấn, sau đó hướng về phía Vô Tà, một con Thụy Hổ nháy mắt phá vỡ trời cao, thân hình to lớn của nó làm Vô Tà biến sắc.
- Hổ Ấn.
- Một trong Tam Đại Ấn Pháp của Long Hổ Sơn.
- Văn Hoa nhìn qua ôn tồn lễ độ, không ngờ khi ra tay lại tàn nhẫn như vậy.
- Cậu phải biết Văn Hoa là một trong Cửu Đại Mệnh Tinh không?
Lúc này, trong lòng bàn tay của Vô Tà xuất hiện một cái Bát Quái, khác ở chỗ cái Bát Quái này màu đỏ như máu.
Huyết Sắc Bát Quái bay lên cao, lập tức hóa thành một cái Bát Quái Đạo Đồ to lớn.
Bịch một tiếng, Thụy Hổ và Đạo Đồ đụng mạnh vào nhau, va chạm làm Vô Tà công tử liên tục lui lại ba bước, nhưng đối diện Văn Hoa lại đứng vững như Thái Sơn không động chút nào.
Mắt Vô Tà công tử đầy sát ý nhìn chằm chằm Văn Hoa, hắn không quay đầu lại mà chạy thẳng lên đỉnh núi.
- Cậu không sao chứ?
Thải Hàm chạy đến trước mặt hỏi Văn Hoa.
- Không có việc gì.
Văn Hoa mỉm cười.
Thải Hàm nhìn vẻ mặt của Văn Hoa, trong mắt hiện lên một chút tình cảm khó hiểu.
Cuối cùng, Vô Tà cũng không đạt được Ngộ Đạo Thạch cấp năm, hắn lấy được một viên Ngộ Đạo Thạch cấp bốn rồi xuống núi.
Thải Hàm và Văn Hoa đều chiếm được một viên Ngộ Đạo Thạch cấp bốn.
Lúc này, ở đây chỉ còn lại ba tu sĩ chưa lấy Ngộ Đạo Thạch.
Mai Doãn Tuyết, Diệp Hạo, Hiểu Minh.
Mai Doãn Tuyết nhìn Diệp Hạo và Hiểu Minh, sau đó nhẹ nhàng đi lên đỉnh núi.
Cô ấy đi đến đâu, Ngộ Đạo Thạch bay lên đến đó.
Bởi vậy, có thể nhìn thấy một màn cực kỳ hoành tráng.
Xung quanh Mai Doãn Tuyết lúc nào cũng có Ngộ Đạo Thạch vờn quanh.
Đến khi cô lên tới đỉnh núi, những Ngộ Đạo Thạch kia mới không cam lòng rời đi.
Bởi vì, đỉnh núi là địa bàn của bốn viên Ngộ Đạo Thạch cấp năm.
Mai Doãn Tuyết lên đỉnh núi làm toàn bộ tu sĩ hộ hấp trở nên dồn dập.
Bởi vì, cô có khả năng lấy được Ngộ Đạo Thạch cấp năm rất lớn.
Cô nhìn bốn viên Ngộ Đạo Thạch, trong mắt sáng rực.
Mai Doãn Tuyết vừa đi được hai bước, một viên Ngộ Đạo Thạch đã bay lên, sau đó viên Ngộ Đạo Thạch này không ngừng xoay xung quanh cô.
- Ngộ Đạo Thạch cấp năm.
- Mai Doãn Tuyết thật lấy được Ngộ Đạo Thạch cấp năm?
- Nói như vậy, tương lai Mai Doãn Tuyết rất có thể trở thành người thượng thừa Thiên Mệnh?
- Mai Doãn Tuyết sớm đã siêu thoát hồng trân, cô ta vấn đỉnh Thiên Mệnh rất bình thường.
Thấy Mai Doãn Tuyết xuống núi, Hiểu Minh nhìn về Diệp Hạo nói: