Diệp Hạo nhớ, trước kia tên này mới chỉ đến Luyện Hồn tầng hai.
Mà bây giờ hắn đã trở thành cao thủ Phân Thân Tầng ba!
Đột phá một lúc bốn cảnh giới.
Tên ngốc này không sợ ảnh hưởng đến căn cơ của hắn sau này à?
Còn nữa, Diệp Hạo tin chắc rằng Hiểu Minh tìm được một đại tiện nghi một vô cùng lớn, nếu không làm sao hắn có khả năng đột phá đến 4 cảnh giới trong thời gian ngắn như vậy được.
- Anh cũng thật biến thái.
Diệp Hạo nhìn Hiểu Minh, không nói nên lời.
Hiểu Minh khinh bỉ nhìn lại hắn.
- Tôi chỉ biết bây giờ tôi đã nhìn không thấu tu vi của cậu.
- Anh không lo lắng căn cơ của mình bị ảnh hưởng sao?
- Sẽ không đâu.
Diệp Hạo không khỏi nhìn Hiểu Minh một cái thật sâu, hắn biết trên tay thằng ôn này có không ít bí mật.
Mà thêm vào sự kiện này, Diệp Hạo càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Diệp Hạo sở dĩ có thể đột phá hai cảnh giới vì nhờ vào Long Châu, bên trong Long Trong chứa toàn bộ cảm ngộ và chân lý nhân sinh một đời của Hắc Long.
Nhưng loại cảm ngộ này là bị động.
Diệp Hạo nếu muốn đạt đến cảnh giới cao hơn thì bản thân hắn cần cảm ngộ của riêng mình.
Nhưng nếu liên tục phá cảnh, cảm ngộ sẽ theo không kịp.
Nhưng Hiểu Minh dựa vào cái gì mà mảy may không lo lắng một chút nào về vấn đề căn cơ.
Mà lúc này, thân ảnh của Lão Giả kia xuất hiện giữa không trung.
- Giới thiệu một chút, ta là chủ nhân của Thanh Đồng Tiên Điện - Thanh Hư, năm đó ta lưu Thanh Đồng Tiên Điện ở nhân gian vì muốn bồi dưỡng ra thêm thật nhiều những cá nhân xuất chúng.
Nói đến đây Lão Giả, chỉ vách núi không xa kế bên.
- Dãy núi này tên Thanh Sơn, bên trên nó có hàng vạn Ngộ Đạo Thạch chỉ cần các người được nó tán thành thì có thể lấy được nó.
- Ngộ Đạo Thạch.
- Truyền thuyết kể rằng chỉ cần có thể câu thông với Ngộ Đạo Thạch là có thể cảm ngộ được Đại Đạo Thiên Địa.
- Bên trong Thanh Đồng Tiên Điện quả nhiên có thứ bảo bối trong truyền thuyết này.
Thời điểm Tu Sĩ bốn phía đang thảo luận, thanh âm của Huyết Liên Hải lại vang lên.
- Không biết chúng ta phải làm như thế nào mới có được sự tán thành của Ngộ Đạo Thạch.
- Chỉ các ngươi đến chỗ Ngộ Đạo Thạch thì có thể. Mỗi một viên Ngộ Đạo Thạch kỳ thật đều có một Thạch Linh, nó sẽ lựa chọn người vừa mắt nó nhất làm chủ nhân của mình.
- Không thể mạnh mẽ ép buộc nó sao?
- Không thể.
- Nếu tôi được hai viên tán thành thì như thế nào?
- Chỉ được lấy một viên mà thôi.
Điều này làm nhiều Tu Sĩ thổn thức không thôi.
Vật trân quý như Ngộ Đạo Thạch ai mà không muốn có được vài viên.
Đáng tiếc chỉ được chọn một.
Không người nào được phép phá hư quy củ của Thanh Đồng Tiên Điện, các trưởng bối sư môn đã sớm dặn dò họ.
- Tiến bối có phải đã đạt đến Chân Tiên?
Lúc này Mai Doãn Tuyết hỏi.
- Đúng vậy.
- Vậy tiền bối hẳn đã đến được Tiên Vực rồi?
- Đúng thế.
Ánh mắt Mai Doãn Tuyết sáng rực hẳn lên.
Thanh Hư nhìn Mai Doãn Tuyết một lúc lâu giống như chờ đợi câu hỏi tiếp theo của nàng, nhưng rất nhanh, cô đã nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.
- Có thể bắt đầu được rồi.
Thật lâu sau, Thanh Hư thản nhiên thông báo.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có người nào tiến về phía Thanh Sơn.
- Ta tới trước đi.
Rất nhanh một đại hán trung niên râu ria xồm xoàm đi ra từ trong đám đông lao thẳng về phía trước.
Đại hán râu ria đi đến trung niên ngay lập tức bắt một khối Ngộ Đạo Thạch, bất quá hình dạng của nó không hề khác với những viên đá ở sườn núi.
- Tiền bối có phải càng lên cao Ngộ Đạo Thạch càng tốt?
- Không sai.
Thanh Hư ứng tiếng đáp.
- Vậy ta lên trên trước.
Đại hán râu ria nói.
- Nhưng ta khuyên ngươi không nên đi.
Thanh Hư nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tại sao?
- Bởi vì Ngộ Đạo Thạch dưới chân núi đã không coi trọng ngươi lại càng không nói đến trên đỉnh và trên sườn núi.
Thanh Hư rất không khách khí lên tiếng.
Sắc mặt đại hán râu ria đỏ bừng lên.
Nhưng nói hắn từ bỏ là không thể nào.
Thế là đại hán râu ria vọt tới giữa sườn núi, thẳng cho đến khi hắn đi đủ một vòng quanh núi vẫn như cũ không có một khối Ngộ Đạo Thạch nào nguyện ý đi theo hắn.
Lần này đại hán râu ria mới tin tưởng lời Thanh Hư nói.
- Ta tới.
Một thanh niên bước đi đi đến Thanh Sơn.
Thanh niên vừa đến chân núi, một khối Ngộ Đạo Thạch nhảy lên không ngừng xoay quanh hắn.
Trong mắt tên này lộ ra một chút do dự, tiếp đó hắn hướng giữa sườn núi đi tới.
Vừa rồi Thanh Hư đã nói qua càng lên cao Ngộ Đạo Thạch càng trân quý.
Bởi vậy hắn không nhìn lấy một cái khối Ngộ Đạo Thạch này hướng giữa sườn núi đi tới.
Đáng tiếc không có một khối nào ở đây đi theo hắn cả.
Lòng thanh niên bỗng chốc trầm xuống.
Hắn chần chừ một lúc vẫn trở về chân núi.
Hắn không cảm thấy Ngộ Đạo Thạch trên đỉnh núi sẽ coi trọng mình.
Nhưng khi hắn lần nữa đi đến khối thạch vừa nhảy lên kia, sắc mặt hắn lúc này vô cùng ngạc nhiên vì nó đã không còn phản ứng với hắn nữa.
- Tiền bối, đây là gì?
Tên thanh niên này nhìn qua hỏi Thanh Hư.
- Thạch Linh cũng có tôn nghiêm của nó, thái độ của ngươi đã làm nó bị tổn thương.
Tên thanh niên nghe vậy liền trố mắt ra.
Cái gì cơ?
Tại sao lúc nãy ngươi không nói?
Tiên sư nhà ngươi chứ!
Trong lòng bất mãn nhưng hắn không dám phát tiết.
Đừng nhìn đây chỉ là một đạo ý niệm do ông ta lưu lại, nhưng muốn gạt bỏ hắn thì nó chỉ cần một phút là đủ.
Tao ngộ của tên thanh niên này khiến nhiều người tỉnh táo.
Chúng ta muốn được thứ tốt nhất dằng trước nhưng bản thân lại quên mất thứ tốt nhất có khi lại ở ngay bên cạnh chúng ta, nhưng có ai đảm bảo rằng thứ bên cạnh chúng ta là tốt nhất chứ?
Đám người còn lại tiến hành vô cùng thận trọng.
Bất quá ngoại trừ rải rác vài người, đa số còn lại không có thu hoạch gì
Trong 10 người đã thu hoạc được Ngộ Đạo Thạch, thì tât cả chúng đều ở dưới chân núi.
- Ta tới đi.
Huyết Liên Hải nhanh chân bước về hướng Thanh Sơn.
Huyết Liên Hải vừa đến phụ cận chân núi, ngay lập tức có một viên Ngộ Đạo Thạch nhảy lên.
Hắn không nhìn viên này lấy một cái rồi tiếp tục bước đến sườn núi.’
Một viên khác lại lao đến Huyết Liên Hại, chúng vây xung quanh hắn liên tục xoay tròn mong chờ hắn ưu tiên chọn chúng.
- Trời ạ.
- Cái này cũng qua ngưu đi.
- Mệnh Tinh.
- Tên này nhất định là Mệnh Tinh, nếu không Ngộ Đạo Thạch cũng không tranh nhau hướng về phía hắn vậy đâu.
Bọn hắn không ngờ Huyết Liên Hãi đi đến giữa sườn núi nhưng vẫn không tiếp tục dừng lại.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn hướng về Ngộ Đạo Thạch trên đỉnh núi.
Trong lòng hắn cực kỳ cao ngạo.
Không phải viên tốt nhất, hắn sẽ không thèm lấy.
Khi Huyết Liên Hải hướng đi lên chỗ cao hơn, giọng Thanh Hư lại vang lên giữa không trung.
- Ngộ Đạo Thạch trên Thanh Sơn này được chia làm năm đẳng cấp, dưới chân núi là Nhất Phẩm, sườn núi phía dưới là Nhị Phẩm, giữa sườn núi là Tam Phẩm, giữa sườn phía trên là Tứ Phẩm, cuối cùng trên đỉnh là Ngũ Phẩm.
- Nhất Phẩm, Nhị Phẩm số lượng rất nhiều không nói đến, trong đó Tam Phẩm có tổng cộng 360 viên, Tứ Phẩm có 60 viên, Ngũ Phẩm chỉ có 6 viên.
- Nhiều năm trôi qua như vậy Tam Phẩm bị lấy mất 50 viên, Tứ Phẩm 10 viên, còn Ngũ Phẩm bị lấy mất 2 viên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT