Diệp Hạo dựa theo trình tự trước đó làm lại một lần cho Hứa Manh Manh xem.
- Xem hiểu không?
- Trình tự tôi đều nhớ hết rồi, nhưng lấy khí điều khiển châm còn không hiểu lắm.cSinh Trai
- Vừa nãy tôi để cô nhìn tần suất và cường độ điều khiển châm, về phần nội lực còn cần phải truyền thụ chuyên môn riêng.
Diệp Hạo giải thích.
- Tôi sẽ nghiêm túc học tập.
Hứa Manh Manh gật đầu.
Sau đó, Diệp Hạo rút mười mấy cây ngân châm ra.
- Xong rồi.
Diệp Hạo mỉm cười nhìn bà lão trên giường bệnh.
Bà hơi bất ngờ một chút rồi thử cử động đôi chân, cảm giác rất thoải mái, bà ngạc nhiên không thể tưởng tượng được, bà đặt chân xuống đất đi thử, lâu lắm rồi hai chân bà mới có lực để đứng như thế này, bà hưng phấn không lời nào tả xiết, bắt đầu chạy xung quanh như một đứa bé mới tập đi a.
Không biết ai vỗ tay đầu tiên, sau đó toàn trường đều điên cuồng vỗ tay.
- Diệp Hạo, Diệp Hạo, Diệp Hạo.
Toàn trường reo hò cái tên này.
Tin tức tranh tài giữa đại học Trung Y à đại học Sankt-Peterburg được chiếu trực tiếp trên trang web trường, nên mấy vạn cư dân mạng cả nước đều có thể thưởng thức cuộc đấu đối kháng có một không hai này.
- Trung Y thật thần kỳ.
- Nếu ai lại nói Trung Y phản khoa học, tối đánh chết hắn.
- Chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Trong sự reo hò bùng nổ của mọi người, đột nhiên xuất hiện mấy vị mặc cảnh phục xông vào hội trường.
Tình huống gì đây?
Nnơi đây đang quay trực tiếp mà.
Tại sao cảnh sát lại xuất hiện?
Đám cảnh sát đi tới trước mặt Demy
- Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.
Demy trầm giọng hỏi.
- Vì sao?
Zeen đi xuống khán đài thắc mắc.
- Có chuyện gì vậy?
- Để cho tôi nói đi.
Diệp Hạo lúc này cười tủm tỉm đi tới.
- Tôi báo cảnh sát đó, về phần lý do tại sao, Demy cô thật sự không biết nguyên nhân à?
Tay phải Demy bí mật hạ xuống.
Diệp Hạo lên một bước bắt được Demy tay cô, nói.
Tiểu thư Demy, cô có thể giúp tôi giải thích về chuyện chiếc nhẫn này được không?
- Anh… sao anh biết rõ như thế?
Demy ngạc nhiên hỏi lại.
Diệp Hạo tháo chiếc nhẫn xuống đưa cho một vị cảnh sát nói.
- Kiểm tra cái này đi.
Người cảnh sát kiểm tra một phen rồi lên tiếng.
- Chiếc nhẫn này có khảm một trang bị bắn tỉa, hơn nữa trong đó còn có hai cây châm nhỏ.
Cảnh sát vừa nói vừa mở chiếc nhẫn ra, rất nhanh hai cây châm nhỏ đã xuất hiện trên màn hình to lớn phía trên, chúng nó còn lấp lánh ánh sáng màu xanh.
- Châm độc.
Toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Demy thảm bại vô cùng, cô run rẩy chỉ Diệp Hạo, hỏi.
- Anh… châm độc rõ ràng đã đâm rách da thịt anh, sao đến bây giờ anh vẫn chưa có chuyện gì xảy ra?
Diệp Hạo mỉm cười, đầu ngón tay xuất hiện một cây châm độc bé xíu.
- Cô nói cái này sao?
- Làm sao có thể?
Demy lùi lại mấy bước, khuôn mặt đầy ngạc nhiên nói.
Học sinh toàn trường bây giờ mới hiểu tại sao Diệp Hạo lại gọi cảnh sát.
Hóa ra Demy âm thầm đánh lén cậu ta.
- Hèn hạ.
- Nếu không phải do Diệp Hạo sớm cảnh giác, chẳng phải đã bị hại rồi hay sao.
- Học sinh đại học Sankt-Peterburg cũng quá vô sỉ rồi.
- Cút khỏi Trung Quốc đi.
Học sinh toàn trường tức tối hét to.
Zeen không hề nghĩ đến kết quả lại như thế này.
Hắn lo lắng hỏi lại Demy.
- Demy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Em...
Sự thật đã bày ra trước mắt, Demy dù muốn phủ nhận cũng không thể, cô cố gắng bình tĩnh một chút rồi lên tiếng.
- Ba cây châm độc này chỉ có một loại độc tố nhẹ ảnh hưởng đến hệ thần kinh, sau khi trúng phải, thần trí mê man, tiếp đến người trúng sẽ tự động cởi quần áo, tôi không nghĩ sẽ hại anh, tôi chỉ muốn thông qua phương thức đấy làm nhục anh thôi.
- Cô cảm thấy đấy chưa phải hại tôi à?
Diệp Hạo thản nhiên hỏi ngược lại.
- Tôi trần trần truồng chạy khắp trường, chưa nói chuyện đang diễn ra ở đây còn trực tiếp trên khắp các diễn đàn cũng như chương trình truyền hình nữa, về sau còn làm người như thế nào?
- Tôi...
- Demy, sao cô lại có thể làm điều đó?
Monty cảm thấy rất mất mặt, bởi vậy cu cậu tức giận quát lơn.
- Ai cũng có tư cách trách Demy, duy chỉ có mày không có tư cách đó.
Diệp Hạo lườm Monty một cái rồi thản nhiên nói.
- Ý mày là…?
- Mày cảm thấy Demy ra tay với tao bởi vì tao làm nhục đại Học Sankt-Peterburg sao? Demy làm vậy chỉ bởi vì tao đã làm nhục mày hôm trước thôi.
Diệp Hạo nói đến đây nhẹ nhàng mà thở dài.
- Hiện tại mày vẫn chưa nhận ra ánh mắt đầy tình ý của cô ấy?
Demy trầm mặc.
Monty khẽ giật mình.
Giờ cậu mới nhớ đến đoạn đối thoại trước đó với Demy.
Nhưng Monty vẫn nhìn Demy với hung dữ rồi quát lớn.
- Tôi muốn thắng hắn, sẽ đường đường chính chính đánh bại hắn, tôi không cần thông qua phương thức hèn hạ nào cả.
- Demy, cô là sỉ nhục của đại học Sankt-Peterburg chúng tôi.
Demy ngây ngẩn cả người, không lâu sau hai hàng nước mắt bắt đầu lăn xuống má.
Diệp Hạo nhìn bộ dáng Demy khe khẽ thở dài.
Thật ra hắn đã sớm biết kết quả này, nhưng biết thế hắn vẫn không muốn bỏ qua chuyện này.
Demy quá cực đoan.
Lần này nếu đổi thành người khác có lẽ cả người đều sẽ bị hủy hết.
Sau khi kết thúc tranh tài, Diệp Hạo vội vã chạy tới phi trường quân sự.
Hiểu Minh đã chờ ở đó từ trước.
- Cậu không nên dính líu quá nhiều với thế giới này.
Hiểu Minh thấy Diệp Hạo đến, buông điện thoại xuống.
- Cũng nên để lại nơi đây một chút kỉ niệm chứ.
Diệp Hạo xem thường đáp lời.
- Đến lúc đó sợ cậu không thể rũ bỏ được.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
- Được rồi.
Diệp Hạo đã nói như vậy, Hiểu Minh hắn cũng không thể nói lại cái gì.
Tốc độ máy bay quân đội rất nhanh, không mất nhiều thời gian, Hiểu Minh và Diệp Hạo đã đến vị trí được định trước.
Hai người không cần mặc đồ bảo hộ nhảy dù mà trực tiếp nhảy từ giữa không trung xuống.
- Là nơi này sao?
Diệp Hạo nhìn Thanh Thiên đại thụ bốn phía xung quanh, hỏi.
- Ở gần đây.
Hiểu Minh nói đến đây, trong tay liền xuất hiện một lá phù, lá phù tự động bốc cháy rồi chợt biến thành một tia sáng phóng tới phía trước.
- Đi theo chỉ dẫn.
Không cần Hiểu Minh nói Diệp Hạo đã nhanh chân theo tia sáng.
Hai người cùng đi theo chỉ dẫn.
Ước chừng sau nửa giờ, hai người nhìn thấy một sơn cốc đầy khí độc.
- Tà Đạo Lão Ẩu đang lẫn trốn trong đây, sau khi đi vào nhớ chú ý đến khí độc trong này.
Hiểu Minh trầm giọng nói.
- Tôi có thể nhận thấy được sự bá đạo của khí độc nơi đây.
Diệp Hạo trầm mặc nhẹ gật đầu.
- Tốc chiến tốc thắng.
Hiểu Minh nói xong liền cùng Diệp Hạo vọt vào sơn cốc nhanh như hai mũi tên.
Hai người chạy được khoảng mấy chục mét, sắc mặc không hẹn mà cùng thay đổi.
- Nồng độ khí độc ngày một gia tăng.
Hiểu Minh biến sắc lên tiếng.
- Chúng ta gặ một Thiên Nhiên Đại Trận rồi!
- Mau quay lại!
Hiểu Minh quyết định thật nhanh nói.
Ngay lúc hai người quay người định té, khí độc từ bốn phía mãnh liệt tràn đến, trong nháy mắt đã bao phủ hai người vào trong khiến Hiểu Minh phải lùi lại vài bước.
- Không tốt, chúng ta bị bao vây rồi.
Hiểu Minh sợ hãi bật thốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT