Hoa Tư cũng đoán được một chút thân phận của Diệp Hạo.
Ánh mắt ông nóng bỏng nhìn kỹ từng động tác của cậu học trò cưng.
Zeen lườm Hoa Tư một cái, tò mò hỏi:
- Hoa Hiệu Trưởng, châm cứu điểm huyệt thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết sao?
Đại Học Sankt-Peterburg có nghiên cứu môn này của Trung Y, nên ông cũng biết một chút về châm cứu điểm huyệt.
- Châm cứu điểm huyệt còn thần kỳ hơn trong tưởng tượng của ông nhiều.
Hoa Tư ngưng trọng nói tiếp.
- Tôi nghiên cứu rất nhiều năm qua nhưng mới chỉ vừa nhập môn thôi.
- Cái gì?
Zeen giật mình thốt lên, ông không phải không biết Hoa Tư được xưng làm Thánh Thủ của Y Học Trung Quốc.
Nhưng bây giờ, ông lại bảo bản thân mình mới vừa nhập môn.
- Xem đi, tiếp theo ông sẽ thấy một màn cực kỳ đặc sắc.
Hoa Tư nói đầy ẩn ý.
- Dùng ngân châm giải phóng huyệt Tam Âm giúp các đường kinh mạch đã khô héo sống lại một lần nữa.
Diệp Hạo vừa nói vừa nhanh chóng lấy ra ba cây ngân châm. Cùng lúc đó, hắn dùng hai đầu ngón tay cầm nhẹ ngân châm, truyền từng tia nội lực vào trong đó để dẫn vào cơ thể người bệnh.
Bà lão kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Hình như đau đớn đã giảm đi rất nhiều rồi.
- Đợi một chút, bà sẽ không còn thấy đau đớn nữa.
Diệp Hạo mỉm cười.
- Thật sao?
- Thật!
- Cảm ơn Thượng Đế.
- Cụ à, người không cần phải cảm ơn Thượng Đế, bà phải cám ơn con mới đúng.
Diệp Hạo nói xong lấy tay chỉ một huyệt vị.
- Đây là huyệt Khí Huyết, thông qua huyệt vị này có thể làm khí huyết giấu trong cơ thể bà lưu thông đều lại, điều này giúp máu bà chảy khắp kinh mạch toàn thân.
Máu chảy trong các mạch máu đã khô cạn làm bà cảm thấy đau đớn dần giảm bớt. Hơn nữa, bà lão còn cảm giác hai chân đã lâu không đi được của mình bắt đầu xuất hiện cảm giác.
- Bây giờ bà không nên cử động.
Diệp Hạo cười nhắc.
- Đợi một lát nữa mới có thể.
- Sao ta cảm thấy mình có thể đứng lên được nhỉ?
Bà lão kích động hỏi.
- Đây không phải ảo giác đâu ạ.
Diệp Hạo đâm một ngân châm lên đùi, sau đó lại lấy thêm một châm nữa đâm vào huyệt Phi Dương của bà.
- Kích thích huyệt Phi Dương trợ giúp máu tuần hoàn trong cơ thể nhanh hơn, làm sức sống bộc phát mãnh liệt trong một khoảng thời gian ngắn.
Diệp Hạo nhẫn nại giải thích cho Hứa Manh Manh.
- Diệp Hạo đang truyền thụ thuật Ngân Châm Điểm Huyệt cho Hứa Manh Manh sao?
- Trời ạ, tôi cũng muốn học.
- Nếu có thể học được Thuật Châm Cứu cổ xưa này, tương lai nhất định có thể nổi tiếng khắp cả nước a.
Khoảng năm phút sau, Diệp Hạo vung tay lên thu lại mười ngân châm.
- Được rồi, bây giờ cụ có thể đứng lên thử xem.
Lời nói của Diệp Hạo làm mọi người xôn xao.
Mọi người ở đây ai cũng biết bà cụ bị bệnh phong thấp nghiêm trọng.
Lúc nãy, khi Diệp Hạo đang chữa bệnh cho bà, trên màn hình đã chiếu cặn kẽ từng triệu chứng của bà lên cho tất cả xem.
Có thể nói, cho dù phương pháp chưa bệnh cao cấp nhất cũng không thể trị khỏi trong thời gian ngắn vậy đâu.
Nhưng bây giờ, Diệp Hạo lại nói bà lão có thể đứng lên.
- Làm sao có thể?
Bà lão chần chờ một chút, rồi trước ánh mắt trọn tròn của tất cả mọi người, lão chậm rãi đứng lên.
Lúc bà đứng vững vàng, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin.
Bà cảm giác được đùi mình đã có lại sức lực, bà tiếp tục bước thử một bước.
Vững như Thái Sơn.
Bà lão lại tiếp tục bước thêm một bước nữa, lão vui mừng chạy qua chạy lại giữa hội trường.
Chạy một vòng, sau đó chạy lại ôm chằm Diệp Hạo.
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn….
- Con còn tưởng cụ sẽ cảm ơn Thượng Để nữa chứ?
- Ha ha, lão muốn cảm ơn con.
Bà lão nghiêm túc nói:
- Lúc đầu ta nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đứng lên được nữa, nhưng không ngờ gặp được người thần kỳ như con.
Đến bây giờ, tất cả mọi người ai cũng biết phần thắng thuộc về ai rồi.
Đại Học Trung Y một lần nữa miểu sát Đại Học Sankt-Peterburg.
Chợt mọi người nhìn sang hai người Monty.
Monty và Demy còn đang chờ đợi bởi vì họ chỉ mới tiến hành gây mê nữa người.
Lúc này, bà lão đã bị gây mê nữa người nhìn thấy người bạn cũng bị bệnh giống mình trong nháy mắt nhảy nhót tưng bừng, vội vàng nói:
- Ta không muốn các người chữa nữa, ta muốn để chàng trai trẻ kia chữa bệnh cho mình.
Monty và Demy đen mặt lại.
- Nhìn bác ấy tốt như vậy nhưng có thể chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Demy nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Lừa gạt ai đấy? Bệnh viện đã nói với ta từ sớm rằng cho dù phẫu thuật thành công cũng sẽ không khôi phục bình thường được. Nói cách khác, ta sẽ thành người què.
Bà lão trừng Demy nói tiếp.
- Hai đứa còn dám làm phẫu thuật cho ta, có tin ta sẽ kiện hai đứa hay không?
Bà lão không chịu phối hợp làm cho Monty và Demy không biết nói gì.
- Ông nhìn đi.
Hoa Tư nói với Zeen.
Zeen suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
- Chị gái này, thuốc tê trên người chị phải qua bốn giờ nữa mới hết tác dụng, cho dù bây giờ ta an bài người học sinh đó châm cứu cho chị cũng không được.
- Vậy thì tôi sẽ chờ thêm bốn giờ.
Bà lão kiên định nói.
Bình thường không ai muốn phẫu thuật cả, phẫu thuật cũng không phải hoàn toàn không để lại di chứng.
- Không cần đến bốn giờ đâu ạ.
Lúc này, Diệp Hạo cười nói.
- Nếu bà tin tưởng con, con có thể châm cứu giúp bà ngay bây giờ.
- Tin tưởng, tin tương, tin tưởng.
Bà lão vội vàng nói:
- Nhanh lên, hai người nhanh đẩy ta qua kia.
Monty hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.
Demy chần chờ một chút rồi đẩy bà lão qua chỗ Diệp Hạo.
- Đổi một bộ ngân châm khác.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
Rất nhanh đã có một nhân viên chăm sóc cầm ra một bộ ngân châm đã khử trùng.
- Diệp Hạo, trong cơ thể bà ta có một lượng lớn thuốc mê, bây giờ trò châm cứu có thể bị ảnh hưởng gì hay không?
Hoa Tư nhẹ giọng hỏi.
- Vậy thì ép hết thuốc mê trong người của bà ấy ra thôi.
Diệp hão khẽ mỉm cười đáp.
- Thuốc mê cũng có thể ép ra ngoài?
Hoa Tư khẽ giật mình.
- Chuyện mà Tây Y không làm được, Trung Y có thể làm được.
Diệp Hạo nói xong rút một cây ngân châm đâm vào huyệt Khí Huyết của lão, hắn nhẹ nhàng lay động ngân châm, lúc rút cây ngân châm ra, một dòng chất lỏng bắn ra ngoài.
- Cái này.
- Thuốc mê đây à?
- Chuyện này cũng quá thần kỳ đi?
- Nếu không phải tận mắt nhìn thất tôi cũng không tin đâu.
- Tôi còn muốn biết có thứ gì Trung Y không làm được không?
Diệp Hạo làm như không nghe thấy toàn trường cùng các đại biểu đang thảo luận mà tủm tỉm cười nhìn qua bà lão, hỏi.
- Cụ ơi, hiện tại người cảm thấy thế nào?
- Dưới chân rất đau.
- Đau nhức là tốt rồi.
Không có thuốc mê, chân không đau mới lạ.
- Đợi lát nữa có phải ta cũng có thể đứng lên đi được?
Bà lão chờ mong hỏi.
- Không ạ.
Diệp Hạo lắc đầu.
- A!!!
Trên mặt bà hiện ra vẻ thất vọng.
- Đợi chút nữa bà cũng sẽ giống như cụ ấy, tùy ý chạy nhảy.
Diệp Hạo cười ha ha đáp.
- Nếu chỉ có thể đứng lên đi được, bà cứ đánh mặt con.
Bà lão giờ mới hiểu Diệp Hạo đang đùa với mình.
- Tên nhóc cậu có biết vừa rồi sắp hù chết lão hay không?
- Tinh thần vui vẻ sẽ mang lại nhiều lợi ích cho việc chữa bệnh hơn.
Diệp Hạo nói xong, đưa tay lấy một cây ngân châm đâm vào huyệt Nhiễm Khâu của bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT