- Cậu không biết một câu nói đùa của mình tạo ra ảnh hưởng tồi tệ thế nào đâu!
- Sau đó thì sao?
- Chúng tôi quyết định tước đoạt thân phận thành viên cục Võ Đạo của cậu.
- Chỉ vậy thôi hả?
- Cậu cảm thấy thế còn chưa đủ à?
Âu Dương Hoa khẽ giật mình hỏi lại.
Cậu thanh niên trước mặt này có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy trừng phạt thế này còn chưa đủ?
- Thực ra tôi sớm không muốn ở cục Võ Đạo rồi.
Diệp Hạo nói xong, lấy giấy chứng nhận thân phận của mình để trên bàn.
Âu Dương Hoa nhìn Diệp Hạo nói:
- Hình như cậu không cảm nhận được tình thế trước mắt.
- Tình thế gì?
- Nếu cậu mất đi thân phận cục Võ Đạo, cậu biết sẽ có bao nhiêu người nhằm vào cậu hay không?
Diệp Hạo nghe thấy vậy không khỏi cười ha ha.
- Sao cậu lại cười?
Sắc mặt Âu Dương Hoa trầm xuống.
- Ông cảm thấy, tôi vẫn an toàn cho tới bây giờ bởi vì thân phận trong cục Võ Đạo của mình sao?
Diệp Hạo nói xong, ánh mắt nhìn cái chén trước mặt Âu Dương Hoa, khi ông đang định nói gì đó lại kinh ngạc phát hiện nước trà trong chén đang dần hóa thành Băng Tinh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó cảm giác lạnh buốt đáng sợ chạy dọc theo cánh tay rồi tràn về tứ chi bách hải ông, ông ta bị đông thành người băng trong thời gian chưa đến 5 giây.
Lúc này, Âu Dương Hoa miệng không thể nói, thân không thể động.
Nhưng vẻ mặt ông ta nhìn Diệp Hạo lại đầy vẻ hoảng sợ.
Âu Dương Hoa không nhìn thấu tu vi Diệp Hạo nhưng Diệp Hạo lại có thể nhìn thấu tu vi ông ta.
Âu Dương Hoa là cao thủ Phiên Hải cảnh trung kỳ, Diệp Hạo có cảnh giới Luyện Hồn tầng hai.
Cảnh giới của hai người ngang nhau.
Nhưng Tu Sĩ bình thường có năng lực chiến vượt cấp, càng không cần phải nói Diệp Hạo thuộc dạng tồn tại đặc biệt trong đám Tu Sĩ nữa.
Diệp Hạo búng tay một cái, hàn băng trên người Âu Dương Hoa ngay lập tức được rút đi, lần nữa hóa thành nước trà trong chén.
Một lát sau Âu Dương Hoa mới khôi phục năng lực hành động.
- Thần Thông đây ư? Cậu là Tu Sĩ?
Cuối cùng Âu Dương Hoa cũng hiểu ý của Diệp Hạo, đường đường là Tu Sĩ, sao lại cần mượn thân phận cục Võ Đạo?
- Nhãn lực không tệ!
Diệp Hạo lạnh nhạt đáp lời.
Âu Dương Hoa cố gắng trấn an sợ hãi trong lòng nói tiếp.
- Cậu đã là Tu Sĩ, sao lại gia nhập cục Võ Đạo?
- Nhàn rỗi sinh nhàm chán nên thế!
Lời Diệp Hạo nói làm Âu Dương Hoa cạn lời không biết nói gì hơn.
- Được rồi, tôi phải đi đây!
Diệp Hạo nói xong quay người muốn rời đi.
- Đợi đã!
Âu Dương Hoa vội vàng ngăn cản.
- Chuyện gì?
- Cậu có hứng thú làm Thái Thượng Trưởng Lão cục Võ Đạo chúng tôi hay không?
Âu Dương Hoa trầm ngâm một chút rồi đề nghị.
- Thái Thượng Trưởng Lão sao? Không có hứng thú!
Diệp Hạo từ chối.
- Chuyện cục Linh Dị chính phủ sẽ phối hợp toàn lực, nhưng chuyện này không mang ý nghĩa cục Linh Dị có nhiều quyền lợi.
Âu Dương Hoa dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Diệp Hạo:
- Nhưng nếu cậu làm Thái Thượng Trưởng Lão cục Võ Đạo, như vậy đãi ngộ của cậu có thể so với Đại Quan Nhất Phẩm.
Toàn bộ Hoa Hạ chỉ có 9 Đại Quan Nhất Phẩm.
- Chuyện này!
Diệp Hạo vuốt cằm suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
- Tôi sẽ suy nghĩ lại!
- Trừ chuyện đó ra còn có rất nhiều phúc lợi và đãi ngộ khác nữa.
Âu Dương Hoa nói mãi không ngừng.
- Cục Võ Đạo các ông có mấy Thái Thượng Trưởng Lão?
Diệp Hạo ngắt lời Âu Dương Hoa.
- Ba người.
- Tu vi bọn họ thế nào?
- Ba người này ngoại trừ một người là tồn tại thần bí ra, hai người còn lại một người cảnh giới Luyện Hồn tầng ba, một người cảnh giới Phân Thân tầng một.
Diệp Hạo gật đầu.
Nếu vậy mình thật sự có tư cách làm Thái Thượng Trưởng Lão của cục Võ Đạo.
- Cậu bằng lòng làm Thái Thượng Trưởng Lão của cục Võ Đạo tôi sao?
Âu Dương Hoa vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
- Nhưng thân phận của tôi phải giữ bí mật mới được!
- Chuyện này đương nhiên.
- Cái này tặng cho ông!
Diệp Hạo nói xong đưa cho Âu Dương Hoa một cái hộp gấm, ông ta nghi ngờ mở hộp gấm ra.
Một lát sau, trong mắt ông ta đầy vẻ khó tin.
- Cái này - - Linh Thạch trung phẩm trong truyền thuyết đây sao?
Âu Dương Hoa bắt đầu nói năng lộn xộn.
Linh Thạch trong cục Võ Đạo chỉ là phế liệu, đám Tam Tông Lục Môn không thèm nhìn đến, bởi vì phần lớn chúng là Linh Thạch hạ phẩm có độ tinh khiết không cao. Nhưng ông ta chưa từng thấy qua loại Linh Thạch trung phẩm.
Nhưng từ Linh Lực dao động ẩn chứa trong đó, ông ta dễ dàng đoán ra đây là Linh Thạch trung phẩm.
- Tôi nghĩ 10 viên Linh Thạch trung phẩm đủ để ông tăng lên Phiên Hải hậu kỳ.
Diệp Hạo lạnh nhạt nói tiếp, hắn không dám chắc sau này mình không vướng phải những chuyện không đáng trong cục Võ Đạo nữa, cho nên bồi dưỡng cho Âu Dương lên cấp cao cao một chút cũng tốt.
- Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi…
Âu Dương Hoa mừng rỡ như điên cất 10 viên Linh Thạch trung phẩm đi, mà lúc này ông ta càng nhìn Diệp Hạo càng thấy thuận mắt hơn trước.
- Tu vi của cục trưởng cục Võ Đạo là gì?
- Cục trưởng đã phá vỡ cực hạn của Võ Đạo.
- Tương lai ông cũng có khả năng này.
Diệp Hạo cười nói với Âu Dương Hoa.
Trong lòng Âu Dương Hoa chấn động, ông ta hiểu rất rõ ý tứ của Diệp Hạo, chỉ cần ông làm việc cho Diệp Hạo, hắn sẽ giúp ông ta tăng lên.
- Chỉ cần làm chuyện không vi phạm nguyên tắc, tôi có thể ủng hộ cậu vô điều kiện.
Âu Dương Hoa kiên định hứa hẹn.
Diệp Hạo cười cười, xoay người rời đi.
Đợi Diệp Hạo đến dưới lầu đã thấy Thiều Hoa lo lắng chạy tới hỏi.
- Cậu không sao chứ?
- Tôi có thể có chuyện gì đây?
Diệp Hạo cười cười đáp.
- Thật sự không sao?
Thiều Hoa không tin hỏi lại lần nữa.
- Lừa cô làm gì?
Diệp Hạo ngáp một cái.
- Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!
Thiều Hoa quay người chạy vào văn phòng mình, nhưng đợi cô vào đó lại phát hiện Âu Dương Hoa đã biến mất.
Nhưng muốn đột phá đến Phiên Hải cảnh, nói dễ hơn làm a!
Dù Thiều Hoa có tự tin với tư chất của mình, nhưng không đủ 8 đến 10 năm nữa cũng không có khả năng đột phá.
Sau khi Diệp Hạo rời khỏi cục Võ Đạo liền gọi điện thoại cho Minh Nguyệt, lúc biết một nhà Minh Nguyệt đang được Trương Kình Tùng chiêu đãi, hắn không hỏi tiếp nữa.
Hắn tin Trương Kình Tùng sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Diệp Hạo đi thẳng về nhà.
Lúc đi nửa đường Diệp Hạo nhận được điện thoại của Hiểu Minh.
- Diệp Hạo, mau đến cục Linh Dị!
- Sao thế?
- Giúp tôi một chút.
Diệp Hạo nghe giọng điệu vội vã của Hiểu Minh nên vội vàng chạy đến cục Linh Di.
Từ xa, Diệp Hạo đã cảm nhận được từng đợt Quỷ Khí đen như mực bốc lên từ đó.
Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, một đạo Kinh Lôi khủng bố cắt qua bầu trời.
- Đừng, anh trai của tôi ơi!
Hiểu Minh giật nảy mình:
- Tôi vừa mới tìm được một Quỷ Đồng, anh đừng đánh chết nó luôn chứ!
Mắt Diệp Hạo lóe lên mấy cái đi vào trong cục Linh Dị.
Hắn liếc mắt nhìn qua thấy một bóng dáng nhỏ xíu nhưng có khuôn mặt rất đáng ghét đang gào thét không ngừng, hắn thấy tiểu tử này e ngại cái gì đó nên không dám tiến lên.
- Được 12 tuổi chưa?
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT