Diệp Hạo thấy bộ dạng Minh Nguyệt do dự đã cô nàng hiểu lầm ý mình rồi.
- Tôi đưa cô dây chuyền này chỉ vì đảm bảo an toàn của cô thôi.
“A.”
- Cô cầm dây chuyền trong tay đi.
Minh Nguyệt không hiểu ý của Diệp Hạo, nhưng cô vẫn làm theo lời Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo cầm gạt tàn trên mặt bàn lên đập lên đầu Minh Nguyệt.
Cả Minh Nguyệt và cha mẹ cô đều kêu ra tiếng, ai cũng không ngờ Diệp Hạo đột nhiên lại có hành động này?
Nhưng cảnh sau đó làm ba người khiếp sợ. Bởi vì ngay lúc gạt tàn sắp chạm vào đầu Minh Nguyệt, dây chuyền tỏa ra ánh sáng nhu hòa sau đó bao vây cô ấy vào trong, còn gạt tàn bị ngăn bên ngoài vòng sáng.
Diệp Hạo đặt gạt tàn xuống.
- Bây giờ cô hiểu rõ giá trị của sợi dây chuyền rồi chứ?
- Cái này - - cái này cũng quá thần kỳ đi?
- Cô còn chưa thấy chuyện thần kỳ hơn thế này đâu.
Diệp Hạo cười cười.
- Cô phải luôn mang dây chuyền bên người, biết chưa?
- Ừm.
- Còn nữa, sở dĩ tôi giúp cô không phải vì thích cô, tôi cảm thấy cô là người phụ nữ có trí tuệ hơn người, nếu mất đi thì cuộc đời này sẽ tổn thất vô cùng to lớn.
Diệp Hạo nghiêm túc nói với Minh Nguyệt, mà ai tin nổi cái lý do nhảm nhỉ này của Diệp Hạo chứ.
Nhưng Minh Nguyệt lại tin lời hắn.
- Còn nữa, không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.
Diệp Hạo trầm giọng dặn dò.
- Sẽ không!
- Diệp Hạo, cha mẹ tôi đều không có công việc, tôi có thể để bọn họ - -
- Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích công ty, cô xem rồi xử lý là được.
Diệp Hạo nói đến đây đưa cho Minh Nguyệt một tấm danh thiếp.
- Chắc chắn trong quá trình cô thao tác sẽ gặp không ít phiền phức, nếu thấy phiền thì tìm người này, với năng lực của ông ấy, rất ít người ở Ma Đô làm khó được ông.
- Mọi người nói chuyện đi, tôi nghỉ ngơi một chút.
Diệp Hạo nói xong đi tới gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Cha mẹ Minh Nguyệt có vẻ hơi kích động. Bọn họ không ngờ Minh Nguyệt sẽ gặp được quý nhân như Diệp ca ta.
- Minh Nguyệt, con thấy lời cậu ta có tin được không?
Mẹ Minh Nguyệt hỏi.
- Có thể tin.
Cha Minh Nguyệt đáp lời bà.
- Vì sao?
Trên khuôn mặt mẹ Minh Nguyệt cũng kinh ngạc hỏi lại.
- Vì Minh Nguyệt và cậu ta là người hai của thế giới.
Cha Minh Nguyệt nhẹ giọng nói tiếp:
- Bà không chú ý tới lúc cậu ta chuyển cho Minh Nguyệt 10 triệu mà đầu lông mày cũng không nhướng lên chút nào sao? Tôi tin cho dù phú ông siêu cấp cũng tuyệt đối không coi 10 triệu ra gì đâu, nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Hạo lại như vậy.
- Hơn nữa, lúc Minh Nguyệt nói câu tôi sẽ không làm anh thất vọng, Diệp Hạo chỉ cười, bà biết rõ đây là ý gì không?
- Diệp Hạo không quan tâm Minh Nguyệt có kiếm tiền hay không, thậm chí con bé làm lỗ hết cũng không sao cả.
- Con không hiểu ý cha?
Minh Nguyệt chần chừ một chút vẫn hỏi lại.
- Tất cả chuyện trong Thế Tục cậu ta không thèm để ý, tiền chỉ là một con số đối với cậu ta mà thôi.
Cha Minh Nguyệt khẽ thở dài.
- Cậu ta giúp con chỉ vì cảm thấy con thuận mắt, chỉ vậy mà thôi!
“A.”
Minh Nguyệt giật mình. Trước đó cô còn cảm thấy Diệp Hạo có hảo cảm với mình.
Mà Minh Nguyệt có ý nghĩ này cũng hợp tình hợp lý, dù sao Minh Nguyệt là hoa hậu giảng đường của Tài Kinh Học Phủ, số người ngấp nghé cô đứng xếp hàng điếm ba ngày cũng không hết!
Lễ đính hôn của Vương Nghiễm Nhiêu bị hủy bỏ, du thuyền quay về trước thời gian. Một ngày sau, du thuyền quay về bến.
Diệp Hạo vừa theo đoàn người ra bến, đã bị hơn mười thành viên cục Võ Đạo mặc quân phục màu đen bao vây.
- Cậu là Diệp Hạo à?
Một người trung niên cầm đầu trầm giọng hỏi.
- Không sai!
Diệp Hạo gật đầu.
- Mời theo chúng tôi một chuyến.
Ánh mắt người trung niên kia lóe lên tia khác thường.
- Ông là ai?
Diệp Hạo lạnh nhạt hỏi lại.
Người trung niên lấy giấy chứng nhận trong ngực ra.
- Tôi là trưởng lão Chấp Pháp Đường trong cục Võ Đạo.
Diệp Hạo liếc qua giừo giấy, quả nhiên chứng nhận của cục Võ Đạo.
Nhưng Diệp Hạo không định giơ tay chịu trói.
- Trưởng lão Chấp Pháp Đường cũng không có tư cách bắt tôi?
Diệp Hạo nói với người trung niên.
- Muốn động vào tôi bảo đường chủ Chấp Pháp Đường đến.
- Làm bừa!
Lúc tay trung niên sắp động vào Diệp Hạo, một bóng dáng trong chớp mắt xuất hiện, sau đó người này ngăn cản cánh tay của trung niên lại.
Bịch một tiếng, trung niên lùi ra sau liên tục mấy bước mới ngừng.
Ông ta ngạc nhiên nhìn bóng dáng vừa đến.
- Thiều Hoa, cô muốn ngăn cản tôi?
- Diệp Hạo là người của tôi, ai bảo các ông động vào cậu ấy?
Ánh mắt Thiều Hoa lóe lên vẻ sắc bén hỏi.
- Diệp Hạo ngang nhiên uy hiếp đệ tử Thế Gia, đã tạo thành ảnh hưởng tồi tệ, lần này tôi phụng mệnh đường chủ đến bắt Diệp Hạo về quy án.
Người trung niên kia nhìn chằm chằm Thiều Hoa nói.
- Vậy bảo Âu Dương Hoa tự mình đến đây
Thiều Hoa thản nhiên nói.
- Cô?
Trung niên chấp pháp kia không ngờ Thiều Hoa mềm không được mà cứng không xong.
- Nếu không phục thì chiến một trận.
Thiều Hoa tiến lên một bước, bá đạo nói.
Trung niên kia trầm ngâm một chút rồi quyết định rời đi.
Nếu lúc trước, ông ta có thể bắt Thiều Hoa, nhưng tu vi của Thiều Hoa đã đến Luyện Huyết tầng ba, ông ta giờ đã không nắm chắc khống chế được cô nữa.
Hơn nữa, đang trước mắt rất nhiều người nên không thích hợp ra tay.
- Thiều Hoa, cô đợi Đường Chủ chất vấn đi!
Trung niên hăm dọa một tiếng rồi xoay người rời đi.
Diệp Hạo nhìn cha con Vương gia đang chú ý quan sát chuyện bên này.
- Vương gia các ông muốn tự tìm đường chết!
Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, bọn họ không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.
Thiều Hoa lại ngăn cản trưởng lão Chấp Pháp Đường của cục Võ Đạo.
- Cậu đúng là chuyên gây phiền phức!
Thiều Hoa trừng Diệp Hạo một cái, tức giận nói.
- Bây giờ đi theo tôi đến cục Võ Đạo.
Diệp Hạo nói với Minh Nguyệt bên cạnh.
- Bây giờ cô đi tìm người trên danh thiếp tôi đưa cô đi.
- Ừm.
Vẻ mặt Minh Nguyệt lo lắng hỏi:
- Anh có sao hay không?
- Sẽ không, có người này ở đây, không ai có thể làm gì tôi đâu!
Diệp Hạo cười, đi vào trong xe Thiều Hoa.
Nói thật, Diệp Hạo cũng không lo lắng cho lắm, bởi vì không chắc chắn Diệp Hạo có chuyện, cha con Vương gia sẽ không dám động vào Minh Nguyệt đâu!
Diệp Hạo vừa theo Thiều Hoa tới cửa cục Võ Đạo, nhưng thấy sắc mặt đội viên cục Võ Đạo hơi khác thường.
- Đội trưởng, đường chủ Âu Dương đang trong văn phòng cô đó!
Đan Lôi nhỏ giọng nói.
Thiều Hoa nghe vậy muốn mang Diệp Hạo rời khỏi nơi này.
Bên ngoài Thiều Hoa nói một cách thoải mái, nhưng thực tế cô không sợ Âu Dương Hoa sao được!
Người này là một trong những người cấp cao nhất trong cục Võ Đạo.
Một trong những cao thủ đứng đầu, cao thủ Phiên Hải cảnh đó!
Ngay lúc Thiều Hoa vừa định quay người rời đi, một lực lượng cường hãn bắt giữ cô lại, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên trong đại sảnh.
- Diệp Hạo, chúng ta nói chuyện đi!
Diệp Hạo mỉm cười, thả người nhảy lên vào văn phòng Thiều Hoa.
Diệp Hạo liếc mắt một cái đã thấy một ông cụ tóc trắng bạc phơ, đôi mắt có thần đang ngồi nhìn mình.
Sau khi Diệp Hạo đi vào phòng liền đóng cửa lại.
- Chuyện gì?
- Nói chuyện cậu uy hiếp muốn xóa Vương gia trên du thuyền chứ chuyện gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT