Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc thật mệt mỏi, đó là suy nghĩ đầu tiên của cô. Vừa định nhấc chân xuống giường thì thấy có một cánh tay của ai đó đang đặt trên bụng mình. . .
Cô nhìn sang thì thấy bản mặt anh đang được phóng to kịch cỡ !!! Đặc biệt hơn, trên người anh chỉ mặc một cái quần. . .
Còn là quần tam giác !!!
Cô cũng như vậy, điều này không khỏi khiến cô hét toáng lên:
-A, anh. . .cái đồ đồi bại, bại hoại. . .- Vừa nói cô vừa dùng gối đập đầu vào đầu anh.
- Cái gì vậy ?- Anh bực mình mở mắt
- Anh. . . tối qua anh đã làm gì hả?
- Làm cái cho em 'sướng', biết rồi còn hỏi.
Câu trả lời của anh thực : Thêm dầu vào lửa. Không thèm cãi nhau với anh nữa mà bây giờ cô ra khỏi phòng. Nhấc được bước đầu tiên thì cô ngã quỵ xuống:
- A. .. - Đau, thực rất đau, chỗ đó thực rất đau.
- Sao vậy ?
- Sao gì mà sao, tất cả tại hết cái tên đồi bại nhà anh. . .- Cô vừa nói vừa đỏ mặt
- Ơ, tối qua anh đã làm nhẹ hết sức rồi. Được rồi được rồi, lên đây.- Vừa nói anh vừa đứng dậy bế cô lên. Thực, bây giờ cái gì anh cũng cho cô hết!
- Tránh ra . . .
- Gì chứ, tối hôm qua là em phá giấc ngủ của anh, bây giờ phải đền bù cho anh chứ ! Nào, lên đây.- Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng, quấn chặt lấy cô . . .
- Ừ, đợi chút. . . - Cô nói rồi chạy vào vệ sinh cá nhân. Bước ra thì thấy anh ra ngoài trước rồi.
Vừa mở cửa thì cô gặp Liên Vi. Cũng không nói gì, chỉ chào hỏi qua loa rồi xuống nhà ăn.
Riêng Liên Vi, bực mình lắm ! Bước ra từ cửa phòng Lãng Thần, điều đó khiến cô cực kì khó chịu, muốn làm một thứ gì đó. Nghĩ xong, tự nhoẻn miệng cười rồi bước xuống phòng ăn. . .
Bàn ăn gồm bốn người: Vương lão, Vương mẫu, anh, cô và Liên Vi.
Vương lão ngồi ở vị trí đầu tiên. Sau đó đến Vương mẫu và anh. Đối diện là cô và Liên Vi.
- Lãng Thần, anh sang bên này ngồi đi.- Vừa nói cô ta vừa chỉ vào cái ghế bên cạnh mình.
Anh không nói gì, chỉ bước sang. Sau đó cầm tay cô, lôi sang bên mình, kêu ngồi xuống.
- A. . .
- Làm gì?- Cô khó hiểu hỏi lại
- Thì cứ A đi. . .
- A. . .
Rồi anh nhét đồ ăn vào miệng cô. Cứ liên tục qua đi qua lại, cô và anh, đút đồ ăn cho nhau, thực chỉ có anh đút, nhưng cũng đủ làm cô ta tức ói máu. Cứ chờ đi, sẽ có ngày ta đạp đổ hạnh phúc của các người. Lãng Thần chỉ có thể là của riêng ta !
Sau khi ăn xong. . .Vương lão nhẹ bảo:
-Còn một tuần nữa là đến đám cưới. Hai đứa chuẩn bị cho tốt!!
1 tuần!? Nghe đến từ này mà Liên Vi không thể nào không tức giận. Kế hoạch phải thi hành thật nhanh !!!