Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, cô đã chạy lon ton ra vườn hoa. Không biết là gì nữa nhưng cũng có thể nói đây cũng là một thói quen: Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời. Tuy vậy đây là thói quen tốt. Vừa chạy ra vườn để tập thể dục thì bỗng nhiên cô chạm mặt một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, cao gần bằng cô. Mái tóc ánh kim, đôi môi trái tim, hồng hào, ươn ướt, da trắng nõn nà, sống mũi cao. Cô gái ấy mặc một bộ váy màu xanh lam, nhìn cô chẳng khác nào búp bê ba-by.
- Thưa hỏi, Vương Lãng Thần ở đây phải không ạ ?- Cô gái ấy ăn nói từ tốn, vẻ là có ăn học mà.
- Đúng rồi, cô có gì không ? Muốn gặp ạ ?
- Ừ, tôi muốn gặp anh ấy.
- Đợi chút.
- Mà cho hỏi cô là ai vậy?- Cô gái kia hỏi cô
- À, hôn phu.
- Hôn. . .hôn phu?- Cô gái kia khuôn mặt toát rõ lên vẻ sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có. Nếu trước mặt người khác có thể không nhìn ra nhưng với cô, nhìn ra trong mắt cô gái ấy có bao nhiêu sự bi thương, KHÔNG HỀ KHÓ!!!
Xoay người vào lâu đài, thì chạm mặt anh cũng đang đi ra. Có lẽ anh đã nhìn thấy người con gái kia, vẻ mặt quá sững sờ.
Xa cách năm năm, bừng mở mắt, tưởng chừng như đã qua một đời người, qua một thế kỉ.
Nhìn trong mắt anh, bao nhiêu là nhu tình thâm luyến, nhanh nhảu chạy đến bên cô gái kia, ôm cô vào lòng, giọng nói tràn đầy nhớ nhung:
- Em gái!
Nói rồi anh rúc đầu vào mái tóc cô, ngửi mùi hương trên tóc cô. Cô cũng không ngần ngại mà ôm lại.
Riêng cô đứng từ xa, tuy không yêu hay thích anh, nhưng nhìn thấy vị hôn phu của mình ôm chầm một cô gái khác, không khỏi cảm thấy chướng mắt, nhẹ giọng dạy bảo:
- Hai người yêu nhau, mặc hai người, 'yêu nhau' ở đâu cũng được, đừng để vào khách sạn rồi báo chí bắt được gây ảnh hưởng đến Lăng thị tôi, tôi nhất quyết không tha cho Vương thị nhà anh. Nếu không có thể vào nhà tôi, giường hoàng gia, rộng lớn lắm, đủ độ đàn hồi, đủ để thỏa mãn cho hai người!
Nói rồi cô nhếch mép xoay người vào trong nhà !!
Cô không nói gì, đi thẳng vào phòng, lấy tài liệu, đến công ty, giải quyết công việc.
Quả thật công ty bên này gặp rắc rối không nhỏ, khiến cô xử lí đến tận 8 tiếng mới được chợp mắt.
Sau khi giao công ty lại cho tổng giám đốc điều hành bên này, cô nhanh chóng lên máy bay quay trở về Trung Quốc.
Tối hôm ấy, cô chẳng biết tại sao lại không làm việc được, đành ngồi tán ngẫu điện thoại với Hướng Lãnh Nhi. Lãnh Nhi là người bạn thân sát vách nhà cô bên Anh quốc, từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Bởi vậy mà hai người rất hiểu tính nhau. Cuối cùng, cô ấy rủ cô tới quán bar.
Cô từ chối rất quyết liệt, nhưng cô ấy làm gì tha. Cuối cùng, cô vẫn phải đến đó. Đây là một nơi mà cha mẹ cô cấm cô lui tới, bởi nó có quá nhiều nguy hiểm và không trong sạch. Mẹ cô cũng đã từng dạy cho cô như thế nào là những mặt xấu của xã hội, một số là cô đã từng trải, còn một số thì chưa?
Đến đây thì thấy Hướng Lãnh Nhi uống say mèm. Nhưng cô cũng đã thử loại rượu hoa quả, rất thơm ! Vì vậy mà bây giờ cô muốn thử lại. Cho đến khi cô say mèm, thì có một bóng dáng đến bên cạnh cô...... . . . . . .là anh!!!
Khi cô về thì anh cũng cuốn hành lí về ngay sau. Vừa về nhà đã không thấy đâu, phải bỏ cả Liên Vi(cô gái vừa nãy ở Pháp- người yêu cũ từng bỏ anh đi, nhưng anh vẫn yêu cô rất sâu đậm, nhưng thực bây giờ không còn bao nhiêu như ngày xưa rồi. . . ) ở nhà, theo máy định vị, thì anh mới biết là cô đang ở trong quán bar này. Khi đến đã thấy cô nằm đó lải nhải rồi:
- Vương Lãng Thần anh. . .cái đồ chết dẫm, đẹp trai thì sao chứ, có ăn được đâu, tôi cần công ty nhà anh chứ không thèm cần anh, anh cút đi, bao xa thì cút. . . bla bla *&^%$## (dài quạ cắt bớt đi)
Vừa nói vừa chu cái miệng lên, tay thì đánh đánh vào ngực anh, làm anh vừa muốn tức, vừa muốn cười. Khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín của cô, với những động tác của cô, đã thực khơi dậy dục vọng của anh rồi nha !!!
Anh vừa đẩy cô ra, cô lại nhất quyết không buông. . .
Từ khi nào, năng lực chịu đựng của anh lại kém như vậy !!?