Sau một hồi mây mưa, Hình Minh hoàn toàn không động đậy được nữa, trên lưng toàn là vệt máu, chăn nhung cũng không thể chạm vào, chớ đừng nói là trực tiếp nằm xuống. Cậu chỉ có thể nằm úp sấp ngủ, chăn tuột xuống đến eo, để lộ ra phần sau lưng duyên dáng.
Trên giường vết bẩn loang lổ, hòa lẫn vết máu, nước mắt còn có cả tinh dịch. Tình yêu ước muốn và sự sống của một người toàn bộ đều đầy đủ.
Ngu Trọng Dạ đánh Hình Minh, tiết xong dục vọng của bản thân, liền ngồi ở bên giường hút thuốc. Hình Minh nằm ở trên giường mê man ngủ hai tiếng đồng hồ, hai tiếng này, Ngu Trọng Dạ khói không rời tay, điếu này tàn, điếu kia lại cháy.
Sau khi Hình Minh ngủ thỏa thích rồi, giật giật, mở mắt ra.
Liếc mắt, nhìn thấy khói lượn quanh khắp phòng, khuôn mặt anh tuấn của Ngu Trọng Dạ ẩn hiện trong làn khói.
Ngu Trọng Dạ thấy Hình Minh tỉnh dậy, liền đem thuốc đang ngậm bên môi đưa cho cậu, nhàn nhạt nói: “Hết đau.”
Lưng đau, mông cũng đau, Hình Minh nửa tin nửa ngờ đến gần, cắn chặt điếu thuốc Ngu Trọng Dạ vừa ngậm vào, cẩn thận từng li từng tí hút một hơi. Thuốc lá nước ngoài, mùi vị rất kén người, nhưng môi cùng môi ướt át ấm áp gián tiếp đụng chạm làm người ta cảm thấy thoải mái, như hôn nhẹ lên môi cậu.
Còn thật sự nhận thấy cảm giác nóng rát trên lưng như giảm bớt đi, có lẽ là do nicôtin tạm thời làm tê dại dây thần kinh.
Hình Minh có chút nghiện. Ngu Trọng Dạ muốn lấy thuốc đi, cậu liền nghểnh cổ đuổi tới, liên tục hít sâu mấy ngụm lớn.
Lần này hút mạnh, Hình Minh bị sặc ho khan hai tiếng, Ngu Trọng Dạ cười cười lấy ngón tay vân vê đầu thuốc.
Đứng dậy mở cửa sổ, gió sông ẩm ướt thoải mái ùa vào phòng, thổi tan khói thuốc.
Phần lớn thời gian Harold đều ở khu vực cưỡi ngựa, Ngu Trọng Dạ gọi điện cho hắn, hỏi: “Có thuốc bôi lên vết thương bị roi đánh vào không?”
Harold một mực cung kính gật đầu: “Có, ngài chờ một lát.”
Rất nhanh Harold đã mang thuốc tới, hỏi Ngu Trọng Dạ: “Cần tôi làm không?”
Ngu Trọng Dạ nói: “Có tôi là được rồi.”
Thời điểm Ngu Trọng Dạ quay người, Harold ở phía sau hắn khẽ gọi một tiếng: “Ngài nhìn qua rất mệt mỏi, thật sự… Không cần tôi sao?”
Hình Minh còn nằm úp sấp bên trong giường lớn, không nhìn thấy biểu tình của Harold khi nói những lời này, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của hắn. Tiếng phổ thông của Harold rất chuẩn, lại pha thêm chất giọng của người Anh, tình cảm sâu lắng tràn đầy, không khó khiến người ta sinh ra chút liên tưởng âu sầu. Tâm tình này Lâm Tư Tuyền đã từng có, Lạc Ưu cũng có.
Tiền và quyền đã là xuân dược, huống hồ còn có một khuôn mặt anh tuấn như vậy, người bên cạnh hắn tựa như trái cây đến vụ thu hoạch, mặc cho đài trưởng hái. Hình Minh có chút ít đồng tình nghĩ như thế.
Harold không đạt được mong muốn, ủ rũ đi ra, Ngu Trọng Dạ mang thuốc trị thương trở lại bên trong, kiên nhẫn thoa thuốc lên vết thương cho Hình Minh, mỗi lần bôi đều nhẹ hỏi cậu: “Có đau không?”
Hình Minh ánh mắt mờ mịt, lần nào cũng gật đầu như giã tỏi: “Đau.”
Đầu lưỡi bị rách, tiếng nói không được rõ rành mạch, có chút đáng yêu.
Ngu Trọng Dạ nâng đầu Hình Minh lên, hôn trán cậu một cái, vẻ ôn nhu khác hẳn với người đàn ông tàn bạo ban nãy: “Đau là để cho em nhớ kỹ, làm việc gì cũng phải cân nhắc hậu quả.”
Lúc đó cậu giống như bị quỷ ám không thể điều khiển được suy nghĩ, bản thân Hình Minh cũng cực kì sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thua, cậu muốn chống người ngồi dậy phản biện hai câu, không ngờ cả người đau nhức khiến cậu tỉnh táo, đành phải ủ rũ nằm xuống. Chăn trượt xuống phân nửa, lộ ra cánh mông cùng hậu huyệt như ẩn như hiện.
Từng có một khoảng thời gian, Ngu Trọng Dạ có nhu cầu mãnh liệt đối với thân thể Hình Minh, chính cậu cũng rõ ràng loại nhu cầu này không liên quan đến tình dục, chỉ là bản năng. Cậu nhìn kỹ trong mắt hắn luôn thấy được loại dục vọng chiếm đoạt tất cả mọi thứ, phi thường rõ ràng, hắn muốn xâm nhập, muốn chinh phục, thậm chí còn muốn lão Lâm mang cậu về nhà để làm ngay khi đang phát sóng trực tiếp ‘Tầm nhìn Đông Phương’.
Nhưng loại bản năng này đã biến mất.
Ngu Trọng Dạ nghiêng người tới gần Hình Minh, ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua khóe miệng bị thương của cậu, đột nhiên hỏi: “Em muốn cái gì?”
Hình Minh nhìn Ngu Trọng Dạ, không biết đối phương tại sao lại hỏi thế, cũng không biết đáp lại như thế nào.
Ngu Trọng Dạ lại hỏi một lần: “Em muốn cái gì?”
Con ngươi Hình Minh hoảng loạn chuyển động.
“Nghĩ kỹ xem em muốn cái gì.”
Ngu Trọng Dạ đứng dậy, phải đi.
Hình Minh nhấc tay, nỗ lực muốn giữ Ngu Trọng Dạ ở lại, nhưng ngón tay cậu chỉ với vào khoảng không, bất lực mà co lại.
Cả người Hình Minh cũng co lại theo.
Sau khi Ngu Trọng Dạ rời đi liền không có trở lại, chắc hẳn đi đến gặp Tạ Đỉnh. Hình Minh nằm úp sấp trên giường lớn xa hoa của khách sạn ngủ một đêm, mãi đến tận khi được Lão Lâm chờ về đài Minh Châu, đã là xế chiều thứ hai.
Bỏ lỡ cuộc họp lựa chọn đề tài cho chương trình mới, Hình Minh tiến vào văn phòng, Nguyễn Ninh đã đem nội dung mọi người thảo luận chỉnh lý thành văn bản, đưa đến trước mặt.
Người đến đưa đề tài không phải Nguyễn Ninh, mà là Ngu Thiếu Ngả. Nguyễn Ninh còn có công việc do một biên tập khác giao phó, không ý thức được bản thân có mắt mà không thấy núi thái sơn, còn cảm thấy chuyện “Cá lớn nuốt cá bé” nơi công sở là chuyện quá đỗi bình thường, tầng lớp thấp cổ bé họng nhất trong tổ chính là thực tập sinh, cuối cùng cũng coi như có đối tượng để sai việc.
Ngu Thiếu Ngả đem văn kiện cùng tư liệu đưa cho Hình Minh, cười hì hì bắt chuyện với cậu. Một thanh niên dương quang anh tuấn, cười lên hai mắt cũng cong cong, hàm răng trắng đều lộ ra, khiến người nhìn cũng phải chói mắt.
Tầm mắt Hình Minh lảng tránh, không dám nhìn thẳng cậu ta.
Cậu đoán, mặc dù Lão Lâm có thể lo chu toàn chuyện Ngu Trọng Dạ đến trấn nhỏ đón cậu, nhưng chỉ bằng mấy lời của Hướng Tiểu Ba, lại được mọi người trong đài hóng hớt lan truyền, bây giờ chắc hẳn ai cũng biết chuyện.
Ngu Thiếu Ngả vẫn nỗ lực làm bộ không biết gì cả, gọi cậu một tiếng thầy Tiểu Hình, hỏi cậu nên lựa chọn đề tài nào thì thích hợp?
Hình Minh lật đến tờ cuối cùng, là đề tài do Nguyễn Ninh chọn, lấy tên là ‘Sơn tiêu trả thù’. Kể về thôn dân của huyện nào đó ở tỉnh Phúc Kiến trong lúc vô tình đã bắt được một con quái vật chuyên cắn trộm trâu bò, rất giống hình dung về “Sơn tiêu” trong sách cổ, bởi lo lắng nó sẽ gây họa, mọi người đã cầm côn gậy đánh chết sơn tiêu tại chỗ, đồng thời rút hết xương cột sống của nó.
Nhưng từ đó về sau nơi này luôn xuất hiện những chuyện kỳ quái, trẻ em bỗng nhiên không thể chạy nhảy, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu bại liệt, mà hết thảy những đứa trẻ mới sinh ra trong thôn đều không có xương sống.
Nguyễn Ninh yêu thích mấy chuyện bát quái trên mạng, lại tin những lời đồn vô căn cứ, khóe miệng Hình Minh khinh thường cong cong, vứt tài liệu đang cầm trong tay lên bàn làm việc.
Lời nói vô căn cứ.
Chương trình của tuần này đã được định sẵn rồi, nhưng Hình Minh muốn tuần sau chương trình sẽ làm tiếp về những vụ án oan sai, mời một đôi chú cháu từng bị phán tử hình sau đó được hoãn chết cuối cùng là phóng thích, chuyện đã xảy ra một năm trước không tính mới mẻ, nhưng tổ chương trình có thể dễ dàng tìm ra chi tiết đáng chú ý, thuận tiện nối tiếp chương trình ‘Minh Châu kết nối’ chuẩn bị lên tiếng về vụ án của thầy Lưu tuần này, loại bản lĩnh mượn lực trợ lực này, không phải chỉ mình Lạc Ưu có thể làm.
Ngu Thiếu Ngả ghi nhớ lời Hình Minh dặn, sau đó đưa cho cậu một chiếc bút Parker ngòi vàng được gói cẩn thận. Quà giá trị không lớn, chủ yếu là ở tấm lòng, đây là món quà mọi người tặng cậu nhân dịp được đề cử giải thưởng Golden Mic, nếu là đài khác thì còn phải vắt óc nghĩ cách, nhưng đài Minh Châu chỉ cần đưa danh sách đề cử thì chắc chắn sẽ được chọn.
Golden Mic được tổ chức mỗi năm một lần, đại diện cho vinh dự cao nhất của người trong giới. Không ngờ tướng quân của đám binh lính này, thậm chí còn không phải binh lính hợp lệ được đề cử, Hình Minh cùng những văn nhân hận đời rõ ràng không giống nhau, chẳng hạn như sư phụ cậu, hay như biên tập Vương. Cậu từ nhỏ đã coi trọng vinh dự, tục gọi chính là hư vinh, huống hồ trong vườn Minh Châu ngoại trừ Lạc Ưu, không còn người trẻ tuổi nào đáng chú ý để cậu liếc mắt.
Hình Minh đối với giải thưởng Golden Mic đương nhiên khát khao, nhưng bởi vì sự tồn tại của Lạc Ưu, cậu trước sau vẫn bất an với sự an bài của Ngu Trọng Dạ.
Càng làm cho người ta bất an chính là, Lưu Á Nam đột nhiên mất liên lạc, giống hệt trường hợp của Trương Hoành Phi.
Ngu Thiếu Ngả vẫn luôn ngồi ở phía đối diện Hình Minh, thấy thần sắc cậu hơi khác thường, cũng đoán ra cậu đang suy nghĩ gì, vì vậy hỏi: “Chuyện của thầy Lưu… Không có vấn đề gì chứ?”
Lúc này Hình Minh nhấc mắt nhìn thẳng vào Ngu Thiếu Ngả: “Cậu chẳng phải đã biết rồi sao, trong đài quyết định tự điều tra, thứ sáu chương trình ‘Minh Châu kết nối’ sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Ngu Thiếu Ngả hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi?” Hình Minh lại tránh né ánh mắt Ngu Thiếu Ngả, rũ mắt suy nghĩ một chút, “Tôi chuẩn bị tiệc mừng trong đài.”
“Cha em ông ấy…” Ngu Thiếu Ngả ý vị thâm trường nhìn Hình Minh, thấy ánh mắt cậu tận lực tránh tiếp xúc với mình, thở dài nói, “Lần trước chúng ta đi điều tra chuyện thầy Lưu, anh sợ máy ảnh sẽ làm người trong thôn nghi kỵ, nên em đã lén lút ghi âm, có thể sau này cần dùng.”
Ngu Thiếu Ngả đứng lên, mang theo biểu tình phức tạp khôn kể đi ra ngoài.
Hình Minh nhìn thấy vẻ mặt của Thiếu Ngả, trái tim đang đập thình thịch bình ổn trở lại. Cậu mở giấy gói quà, vuốt ve chiếc bút máy ngòi vàng, suy tư.
Trong đài mặc dù trên dưới không nhắc một lời nào tới vụ án của thầy Lưu, nhưng chuyện lão Trần bị phạt là thật, Lạc Ưu mất thưởng cũng là thật, tình thế hiện tại vẫn tốt đẹp. Lo lắng của Ngu Thiếu Ngả hiển nhiên không có đạo lý. Hình Minh biết rõ đài truyền hình là nơi vừa hỗn tạp lại thâm sâu như nước, chương trình có thể quay nhưng không thể phát sóng là chuyện bình thường, cậu vốn cũng lo lắng sẽ phát sinh sóng lớn, nghĩ muốn mượn sức mạnh của dư luận, khơi chuyện này lên một lần nữa.
Nhưng Lưu Á Nam lại biến mất ngay thời khắc mấu chốt.
Mãi đến tận buổi tối thứ tư, Lưu Á Nam mới chủ động gọi điện tới, cô nói, tôi không làm nữa.
Hình Minh kinh hãi không thôi, thời gian mới trôi qua vẻn vẹn ba ngày, thế nhưng thái độ của đối phương đã thay đổi một trời một vực, cậu truy hỏi nguyên nhân, Lưu Á Nam tỏ ý, vụ án xét xử làm sao đã có toà án nhân dân, còn có hội chữ thập đỏ ăn chặn tiền từ thiện này đó, sự việc xảy ra đã lâu, có lẽ do cô nhớ nhầm.
Hình Minh lần nữa truy hỏi, Lưu Á Nam nhẹ giọng than thở, cuối cùng cô chỉ nói quanh co ám chỉ trước khi cúp điện thoại, tôi vừa là con gái, cũng là một người mẹ.
Khả năng phải chịu áp chế, đối mặt với dụ dỗ, nhưng bây giờ đã không còn là trọng yếu, người duy nhất có thể làm sáng tỏ mọi chuyện đã lựa chọn từ bỏ, điều này khiến cậu một người ngoài khăng khăng muốn làm sáng tỏ mọi chuyện trở nên thật nực cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT