Edit & Beta: Direct Kill

Thứ sáu Ngu Trọng Dạ có thể không về, cũng có thể trở về, Hình Minh chờ mãi cho đến lúc ngủ thiếp đi vẫn không thấy người trở lại.

Buổi sáng, Hình Minh khôi phục thói quen chạy bộ sáng sớm. Sau khi bị Tô Thanh Hoa vạch trần mối quan hệ, hiện tại cậu đã không quá sợ gặp phải người quen nữa, cũng không sợ người ta ở sau lưng bàn tán chỉ trỏ, mọi người đều biết sự tình, mà bản thân đài trưởng Ngu cũng không quá để ý.

Hình Minh chạy quanh khu biệt thự hai vòng, sau khi trở về liền vọt vào nhà tắm. Lão Lâm có chìa khóa nhà cậu, nên đã thay cậu lấy chút quần áo mang đến đây, Phỉ Bỉ đã gấp lại gọn ghẽ để ở trong phòng ngủ chính.

Hình Minh trần truồng, ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra, cột lại dây áo ngủ, đẩy cửa đi vào phòng ngủ chính. Cậu nhìn thấy giường nhung lớn chỉnh tề phẳng phiu, đoán rằng cả đêm qua đài trưởng Ngu không về.

Nếu trở về, sẽ không đi gấp như vậy, Hình Minh đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài. Khí trời càng lúc càng nóng, quanh biệt thự là các hàng cây xanh tươi tốt, ngắm hoa hoa sẽ liều mạng nở hoa, nhìn lá lá sẽ thỏa sức xanh, cây cối dài ngắn không đồng đều, nhìn xa tầng tầng lớp lớp, tựa như khoác một lớp lụa đủ màu sắc, đặc biệt đẹp đẽ. Ngắm hoa không quên người trồng hoa, Hình Minh trông thấy Đào Hồng Bân.

Đào Hồng Bân là một người thành thật, không cần ai quản cũng vất vả cần cù làm việc. Hình Minh đã lâu không có tới nơi này, nghĩ muốn hỏi thăm gia đình hắn một chút, tiện thể hỏi thăm luôn lão Thôi và Thôi Hạo Phi, đặc biệt là Thôi Hạo Phi, không biết bệnh gan của tên tiểu tử kia đã chữa khỏi chưa.

Hình Minh đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ sau lưng vang lên: “Đang nhìn cái gì?”

Hình Minh quay đầu lại, thấy Ngu Trọng Dạ từ ngoài cửa tiến vào, không biết làm sao lại lui về sau một bước.

Trước đây chỉ là có chút hoài nghi, rất nhiều thứ cậu đều không muốn nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng bây giờ lửa lớn đã cháy lan ra đồng cỏ, trong lòng cậu đột nhiên hoảng sợ.

Lão Trần biết chuyện của cha cậu, Ngu Trọng Dạ hiển nhiên không thể không biết, nếu chuyện thật sự liên quan tới Hồng Vạn Lương và Thịnh Vực, tại sao Ngu Trọng Dạ còn giữ cậu ở bên người? Tại sao lại nói yêu thích cậu?

Hình Minh không tự chủ được lấy tay sờ lên cổ, nhớ tới khi làm tình Ngu Trọng Dạ thường hay gắt gao siết chặt lấy cậu, tâm lý bỗng sinh ra sợ hãi.

Cậu còn nhớ trong phim ‘Triệu thị cô nhi’ nhân vật Đồ Ngạn Cổ, sau khi biết thân phận thật sự của Triệu cô nhi đã từng muốn giết hắn chấm dứt hậu hoạ, nhưng cũng chỉ vì một chút tình cảm phụ tử, cuối cùng nương tay.

Suy nghĩ chỉ một thoáng lướt qua trong đầu cậu, nhưng ngay lập tức đã khiến cậu kinh sợ.

Ngu Trọng Dạ nhếch khóe miệng: “Suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như vậy? Chuyện gì dọa em?”

Hình Minh cố gắng trấn định, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt Ngu Trọng Dạ hỏi: “Ngày hôm nay làm gì?”

Ngu Trọng Dạ đến gần cậu, giang hai tay ôm lấy eo nhỏ: “Cưỡi ngựa.”

Lần trước đài trưởng Ngu vốn ban đầu muốn đi leo núi, kết quả núi không leo được, ngược lại cả ngày đều “leo” trên người cậu. Hình Minh đối với những từ ngữ dâm dật rất mẫn cảm, lại nói âm thanh đài trưởng Ngu trầm đục, không phải cố tình bẻ giọng cho giống vậy, mà là âm thanh tự nhiên làm say lòng người.

Hình Minh ‘nha’ một tiếng, bắt đầu động thủ cưỡi lên người Ngu Trọng Dạ cởi nút áo sơmi.

Ngu Trọng Dạ liếc mắt một cái, khuôn mặt sóng lớn không sợ bỗng hơi lộ ra biểu tình giật mình, sau đó hắn quyết đoán mà giơ tay lên, đem bàn tay đang bận bịu cởi áo của Hình Minh nhấn vào trước ngực mình, cười nói: “Chỉ là cưỡi ngựa.”

Hình Minh rõ ràng đã hiểu sai ý hắn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Trên đường đi cậu đều quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, không nói lời nào. Ngu Trọng Dạ cùng Lão Lâm thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu, cũng không để ý đến cậu.

Sơn trang cưỡi ngựa xây ở vùng ngoại ô bờ sông, diện tích khoảng 5000 mẫu, có sông có núi có cánh đồng cỏ xanh mướt, không khí trong lành thấm vào ruột gan, phong cảnh đặc biệt tú lệ.

Ngu Trọng Dạ đến nơi thì gặp người quen, đối phương vừa thấy Hình Minh đôi mắt đã hiện lên ý vị thâm trường, khuôn mặt này cậu nhận ra được,là người có tiếng trong đài Minh Châu.

“Chú Ngu, đang cùng tiểu bằng hữu trong đài đến đây vui đùa một chút sao?” Người này nụ cười bí ẩn, ánh mắt kỳ dị, thầm nghĩ đài trưởng Ngu luôn ra vẻ đạo mạo thì ra là loại người này, ngoài miệng vẫn phải làm bộ khách khí.

Vui đùa một chút? Nam nhân này tên là Tạ Đỉnh, ánh mắt hắn ta dưới ánh mặt trời như lóe sáng, khiến Hình Minh nhìn cả người đều không thoải mái, nhưng e ngại mặt mũi không thể quay đầu rời đi.

Ngu Trọng Dạ tựa hồ nhìn thấu cảm xúc của cậu, bàn tay để sau lưng cậu vỗ vỗ vài cái, sau đó nhờ một người huấn luyện anh tuấn mang cậu đi chọn ngựa.

Người huấn luyện dẫn Hình Minh đến chuồng ngựa, vừa đi vừa khách sáo nói chuyện phiếm. Đa số thời gian Hình Minh chỉ phụ trách lắng nghe, đối phương phụ trách nói chuyện, mà người này nói năm câu thì ba câu không rời đài trưởng Ngu, một miệng đầy những lời ca ngợi, vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ. Người huấn luyện này tên là Harold, xem tướng mạo không phải là người thuần Trung, mũi cao mắt sâu, tóc dài hơn xoăn, tương đối đáng chú ý. Hình Minh cùng người huấn luyện đi song song, không nhịn được liếc hắn thêm vài lần, hỏi một câu, quả nhiên, là con lai Trung-Anh.

Bên người đài trưởng Ngu chưa bao giờ thiếu mỹ nhân đợi chờ, hắn càng lạnh nhạt xoi mói, mỹ nhân càng cuồng si yêu thích hơn.

Nghĩ đến giường lớn cậu nằm ở Ngu trạch, hai ngày nay Phỉ Bỉ luôn nấu những món ăn quá mức phong phú, khiến cậu no đến mức trong dạ dày như muốn trào ngược ra.

Đường đi đến chuồng ngựa gần mười phút, ánh sáng vừa đủ, không hổ là câu lạc bộ cưỡi ngựa được các chuyên gia quốc tế công nhận, vừa sạch sẽ lại thoáng mát.

Hình Minh hoàn toàn không am hiểu chút nào về ngựa, tuy rằng cũng nghe qua ” Viễn khán nhất trương bì, cận khán tứ chi đề” (xa thì nhìn da, gần thì xem móng ngựa) của dân nuôi ngựa, nhưng ở trong chuồng ngựa rộng lớn nhìn đông nhìn tây, cảm thấy nghìn con như một, chọn không ra.

Bỗng thấy một con ngựa nhìn đặc biệt thần tuấn, mặt gầy cổ cao, thon dài cường tráng, đặc biệt là màu lông đen bóng, ngay cả quảng cáo dầu gội đầu trên TV cũng chưa từng thấy màu sáng như vậy, khiến người tò mò nhưng cũng không dám, rất sợ sờ vào bàn tay sẽ bị bóng dầu.

Hình Minh nhìn tướng chọn ngựa, nói với Harold: “Lấy con này đi.”

Harold lễ phép lắc lắc đầu, ôn nhu nở nụ cười với cậu: “Con này không được.”

Hình Minh cố chấp bắt đầu nóng nảy, nếu không phải con này thì không lấy: “Tại sao?”

“Đây là ngựa của đài trưởng Ngu. Đài trưởng cực kỳ yêu thích nó.” Harold cười cười, nhấc tay vuốt ve bờm ngựa, thân mật kề sát mặt với nó hỏi, “Có phải không, Tiểu Hình?”

Hình Minh “Ừ” một tiếng, lại phát hiện đối phương không phải đang gọi mình, mà là nói chuyện cùng ngựa.

Hình Minh kinh ngạc: “Con ngựa này tên là Tiểu Hình?”

Harold nói: “Ban đầu vốn không phải như vậy, lúc trước, đài trưởng Ngu định tặng nó cho thị trưởng Vương, kết quả nó quăng thị trưởng Vương ngã nhào xuống đất, đài trưởng Ngu cười nói ‘Ngựa này quá cứng đầu, sau này đổi tên thành Tiểu Hình đi.”

Hình Minh xụ mặt, trong lòng thầm mắng cáo già họ Ngu kia sao lại đáng ghét như vậy, đi tới chỗ nào cũng không quên bắt nạt cậu tìm niềm vui.

Harold cuối cùng chọn giúp Hình Minh một con ngựa màu nâu đỏ, cũng rất cao lớn, nhưng nghe đâu tính cách dịu ngoan, thích hợp với người mới hơn. Dưới sự chỉ dẫn của Harold, Hình Minh chậm rãi cưỡi ngựa đi dạo hai vòng, Ngu Trọng Dạ vẫn không có tới, chắc còn đang tán gẫu cùng tên Tạ Đỉnh kia. Hình Minh buồn bực ngán ngẩm, không muốn cưỡi ngựa nữa, tìm cớ rời đi, cũng không cần vị huấn luyện anh tuấn kia hướng dẫn, tự mình đi dạo loanh quanh trong sơn trang.

Nói là nơi cưỡi ngựa nhưng địa phương này có đầy đủ mọi thứ, có thể nghỉ trọ cũng có thể ở trọ, có thể hát karaoke cũng có thể đến phòng xông hơi, Hình Minh đi vào một khách sạn sang trọng rực rỡ, đập vào mắt chính là hồ nước giữa đại sảnh, bên trong có vài con cá đang bơi lội.

Dân làm ăn rất tin phong thủy, chắc hẳn muốn nuôi cá vàng cầu tài, trước đây Hướng Dũng mở tiệm cơm, cũng có nuôi một bể cá cảnh, tỉ mỉ chăm sóc, chỉ sợ không để ý sẽ chết, ảnh hưởng tới tài vận.

Nhưng hồ cá này lại rất kỳ lạ, không phải cá vàng hay cá chim, so với những con cá khác rất hung dữ, hàm răng chìa ra ngoài, ánh mắt đỏ như máu, Hình Minh tỉ mỉ xem xét, nhận ra đây là một loại cá nổi tiếng hung dữ, cá Piranha.(1)

(1) Cá Piranha (hay còn gọi là các răng đao hoặc cá cọp) là loại cá nước ngọt, có kích thước to lớn, một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26cm. Xuất xứ từ miền Tây Nam Brasil – Piranhas nên có tên gọi là Piranha. Đây là một loài cá hung dữ, nguy hiểm với những chiếc răng sắc nhọn.

Ngày thường ngoại trừ trên kênh thế giới động vật sẽ không dễ dàng thấy, Hình Minh sau mê ngắm nhìn ao cá, phía sau đột nhiên xuất hiện một người, mạnh mẽ bóp mông cậu.

Hình Minh quay đầu lại, thấy rõ bộ dạng người này, sắc mặt hay đổi. Cậu không nghĩ tới lại gặp phải Liêu Huy ở chỗ này.

“Chỗ này vốn trước kia không phải là của tôi, hai ngày trước cùng ông chủ cũ nơi này chơi bài, tiểu tử kia vận may bị đánh cắp, nên toàn bộ sơn trang này bây giờ đều thuộc về tôi.” Kẻ có tiền lúc nào cũng có bao tiêu kè kè bên cạnh, để bảo vệ an nguy tính mạng, Liêu Huy hơi động ngón tay, mỉm cười nói “Đi” một tiếng, tên bảo tiêu kia theo bản năng nhìn hắn một cái sau đó rời đi.

Kim chủ cùng kim chủ kỳ thực không giống nhau lắm, có tiền yêu thích được cùng với minh tinh, có quyền lại càng chuộng người dẫn chương trình, có người thích hô hoán sai bảo trước mặt người khác, có người chỉ cần nói một tiếng liền có hàng vạn người ủng hộ, có người tương đối sạch sẽ giữ mình, sẽ không gây khó dễ cho người khác. Nhưng Liêu Huy lại là trường hợp đặc biệt, hay nói là, càng mong mà không được lại càng thèm muốn người ta.

Người, đã yêu rồi thì sẽ bất chấp tất cả.

Ngu Trọng Dạ còn ở đây, hắn không dám có ý đồ không an phận, Ngu Trọng Dạ không ở, tư tưởng tục tĩu trong lòng bắt đầu rục rịch.

Liêu Huy lần thứ hai dính sát, vươn tay muốn ôm Hình Minh.

Kỳ thực Liêu tổng Thịnh Vực đối với nam nhân chẳng hề cảm thấy hứng thú cho lắm, chẳng qua đôi lúc muốn thay đổi khẩu vị, nhưng hắn đối với người Ngu Trọng Dạ hứng thú lại cực kỳ ham muốn, hắn trước đây vì mục đích thương mại, không ít lần tặng người làm ấm giường cho đài trưởng, nhưng ánh mắt đài trưởng Ngu lại quá cao, chưa bao giờ để ý tới những người đã bò lên giường mình. Cho nên Liêu Huy hiếu kỳ, cũng không giải thích được, chỉ nhìn vẻ bề ngoài tên tiểu tử này, quả thực có thể, nhưng những người như cậu lại không hiếm thấy. Hắn không hiểu được, tên tiểu tử vừa cố chấp vừa bại hoại này đến cùng có chỗ nào khác người.

Có thể Ngu Trọng Dạ thích khẩu vị như vậy. Đạo lý này cũng tựa như việc cưỡi ngựa, tính tình ương ngạnh một chút sẽ gợi lên hứng thú.

Liêu Huy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bí mật có thể ẩn chứa trong cặp chân dài giấu sau chiếc quần kia, hoặc là cấm địa chỉ mình Ngu Trọng Dạ nhìn thấy.

Hình Minh đứng bất động, nhìn chằm chằm vào mắt Liêu Huy, đặc biệt bình tĩnh mà nói: “Thầy Ngu cũng ở đây.”

“Cậu thật sự nghĩ tôi sợ lão già kia?” Nói thì nói như thế, Liêu Huy vốn định tiến thêm vài bước nhưng tinh thần suy sụp dừng lại giữa chừng. Có cho thêm hai cái mạng hắn cũng không dám trắng trợn cướp người của Ngu Trọng Dạ, không phải thật sự sợ cái danh đài trưởng đài Minh Châu, mà là do quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, từ lúc gọi hắn là anh rể, không hiểu sao thân phận lại thấp xuống một bậc.

Liêu Huy có chút phẫn nộ đến gần hôg nước, cúi đầu ngắm cá Piranha, nói với Hình Minh đang ở bên cạnh: “Loại cá Piranha bụng đỏ này không đáng tiền, loại Serrasalmus geryi (cũng là một loại cá Piranha) mới quý hiếm, hung ác tàn nhẫn, chỉ có thể sống đơn lẻ, không thể sống bầy đàn.”

Những con cá ở đây là Liêu Huy quyết định nuôi, hắn không hề cảm thấy trong khách sạn nuôi loại cá ăn thịt này có gì không đúng, hắn là kẻ ác, kẻ ác nuôi cá ác, đạo lý hiển nhiên.

“Không hiểu chúng có gì khác nhau.” Hình Minh không tiến cũng không lui, cứ như vậy giữ khoảng cách một mét, theo người tiếp lời.

“Khác nhau rất lớn, cá Piranha bụng đỏ, một mình sẽ rất nhát gan, nhưng sống theo bầy đàn lại trở nên hung dữ, mà nếu để chúng đói bụng, tình cảnh bên trong bể các này sẽ rất sôi động.” Liêu Huy cực kỳ đắc ý, từ trước đến giờ hắn luôn lấy việc giày xéo sinh mệnh làm trò vui cho mình.

Hình Minh cúi đầu quan sát, bên trong hồ có không ít cá, vây đuôi vây lưng đều bị tổn thương, hiển nhiên là do khi đói bụng chúng hóa điên cắn giết lẫn nhau. Hình Minh cảm thấy không thoải mái. Lần đầu tiên nhìn, cậu đã không thích Liêu Huy, theo bản năng tránh né cùng hắn tiếp xúc.

Nhưng liên quan đến cái chết của cha mình, cậu và người này sẽ dây dưa chẳng dứt.

Nghiệt duyên.

Mùi nước hoa nồng nặc trên người Liêu Huy xộc thẳng vào xoang mũi cậu, trong lòng cậu đột nhiên có một suy nghĩ. Hình Minh nhích người di chuyển về phía Liêu Huy.

Ngu Trọng Dạ lúc nào cũng có thể xuất hiện, Liêu Huy vốn không muốn trêu đùa bông hoa đã có chủ này, không nghĩ tới đối phương lại chủ động tới gần, khiến lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy. Hắn kéo tay Hình Minh qua, siết chặt lấy tay cậu xoa xoa vài cái, sau đó liền chuyển động cánh tay, sờ lên mông cậu.

Cả người Hình Minh phát lạnh, chiếc quần cưỡi ngựa bó sát phác hoạ rõ nét nơi dục vọng phồn thịnh, rất có lực công kích. Liêu Huy vuốt ve sau đó mắng một tiếng: “Ngu Trọng Dạ mẹ nó thật có số hưởng!” Hắn đột nhiên thật sự tiếc hận, than thở nói tiếp: “Cậu đừng theo Ngu Trọng Dạ nữa, cùng hắn làm gì, cậu muốn thứ gì tôi đều có thể cho, còn cho nhiều hơn hắn.”

“Thứ tôi muốn không liên quan tới tiền.” Nơi này không có người bên ngoài, Hình Minh cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên, buông lá gan ra nói lời khách sáo.

“Tôi biết cậu đi theo bên người Ngu Trọng Dạ là có mưu đồ gì.” Liêu Huy thật sự biết chuyện, tuy nhiên xưa nay hắn chưa bao giờ coi một tên tiểu tử bình dân như cậu là mối uy hiếp, “Nhưng tôi cho cậu biết, tôi không thể. Chủ nhân chân chính của Thịnh Vực là chị gái tôi và chồng chị ấy, bọn họ đều phải xem sắc mặt Hồng lão gia tử mới có được như ngày hôm nay.”

“Hồng bí thư có thể sắp về hưu.” Ý tứ Hình Minh rõ ràng, người ngồi dưới gốc cây lớn hóng gió, nhưng nếu cây lớn sắp đổ thì sao? Trước đây khi quan chức về hưu sẽ gọi là “Bình an chạm đất”, nhưng bây giờ sau khi về hưu xuống ngựa, đại quan tiểu quan chỗ nào mà chẳng có.

“Đúng thế, sắp về hưu.” Liêu Huy đột nhiên hì hì nở nụ cười, dán đến, thổi khí bên tai Hình Minh, “Cho dù về hưu cũng vẫn liên quan, củ cải nhổ lên cây nào chẳng dính bùn, không quan tâm Hồng gia Liêu gia hay Ngu gia, từ trên xuống dưới chẳng còn ai sạch sẽ nữa, nếu có thì may chăng vẫn còn con trai Ngu Trọng Dạ, có thể trong tay con trai hắn còn có cổ phần của Thịnh Vực nữa.”

Hình Minh hơi kinh hãi, xưa nay một người làm quan cả họ được nhờ, huống hồ bọn họ căn bản chính là một nhà.

Cậu đắc ý vênh váo, cuối cùng lại quên mất điều này.

“Ngu Trọng Dạ dù nói thế nào, cũng là một chiến lược gia, tầm mắt vĩ mô luôn nhìn xa trông rộng, bằng không từ một tiểu tốt trong giới có thể leo lên đến địa vị bây giờ sao? Nói cho cùng Trung Quốc cũng là xã hội ‘người trị’, hắn làm sao có khả năng tự tạc thuyền đây?” Liêu Huy nụ cười khoa trương, bàn tay bên dưới càng lúc càng không an phận, ngón tay di chuyển, cách một lớp quần vuốt ve, “Hắn không đồng ý cậu chuyện gì, sẽ đè cậu xuống làm tình, hắn đồng ý cậu chuyện gì, vẫn đè xuống chơi cậu.”

Lúc Liêu Huy nói chuyện, Hình Minh tình cờ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cậu phát hiện nhìn gần, khuôn mặt Liêu Huy càng ghê tởm. Mặt hắn chi chít mụn, lỗ chân lông san sát, hốc mắt vừa thâm vừa trũng sâu, như túng dục quá độ.

Thân thể càng ngày càng nóng, là máu trong huyết quản đang sôi trào. Ánh mắt Hình Minh dời về phía hồ cá, nhìn chằm chằm những con cá đang cắn xé ăn thịt nhau, khoảnh khắc tất cả những ý nghĩ bất thường trong mắt đều trở nên sinh động. Hình Minh không ý thức được hiện tại hai mắt cậu đang đỏ như máu, hay như loài cá ăn thịt trong bể kia, cậu quỷ thần xui khiến nhấc cánh tay lên phía sau lưng Liêu Huy.

Muốn đem khuôn mặt ghê tởm của hắn nhấn vào trong hồ cá. Cho dù có phải đồng quy vu tận.

“Minh Minh.”

Một âm thanh đúng lúc ngăn cậu lại.

Hình Minh vừa mới động tay, tim đập dồn dập, đại não đã trống rỗng, mãi đến tận khi giọng nói Ngu Trọng Dạ vang lên bên tai, cậu mới từ trong trạng thái hoảng hốt mất nhận thức tỉnh lại. Hình Minh quay đầu, khuôn mặt ủy khuất nhìn Ngu Trọng Dạ, một đôi mắt từng sáng như tuyết sắc như đao, giờ khắc này lại hồ đồ giống như trẻ con.

Liêu Huy cũng lập tức tách ra, hai tay giơ lên đỉnh cao như muốn đầu hàng, cười gọi một tiếng: “Anh rể.” Hắn đối với sự tình vừa phát sinh làm như không biết gì cả.

Ngu Trọng Dạ không nhìn Liêu Huy, chỉ nhìn Hình Minh: “Lại đây.”

Hình Minh suýt chút nữa gây nên đại họa, bị Ngu Trọng Dạ kéo vào khách sạn giáo dục một trận.

Bên ngoài vẫn là giữa trưa, Ngu Trọng Dạ kéo rèm cửa vào đem ánh nắng cùng căn phòng hoàn toàn ngăn cách, trong tay hắn không biết từ bao giờ có thêm một chiếc roi ngựa, hắn đẩy Hình Minh ngã trên giường, từng roi từng roi đánh xuống lưng cậu.

Một roi là một vết máu, áo sơ mi bị đánh rách.

Hình Minh không xin khoan dung, trực tiếp phản kháng, nhào tới đoạt roi trong tay Ngu Trọng Dạ.

Như một tư thế làm tình thô bạo, Ngu Trọng Dạ áp chế sau lưng Hình Minh, hoàn toàn chế phục cậu trên giường, sau đó lại giơ cánh tay lên, mạnh mẽ quất cậu mấy roi.

“Ngu Trọng Dạ! Thầy là tên cáo già! Thầy là lão già khốn kiếp ——” Hình Minh đau đến nỗi mỗi roi đánh xuống lại mắng một câu, không giữ mồm giữ miệng.

Ngu Trọng Dạ không nói lời nào, mặc cho cậu mắng thỏa thích, bỗng nhiên giơ tay ghìm roi vào trong miệng Hình Minh, tựa như đeo dây cương cho ngựa. Roi ngựa rất thô, trên đó còn có mùi tanh hôi của ngựa, Hình Minh đau đến chảy nước mắt, cậu liều mạng hất đầu chống lại, muốn đem roi ngựa trong miệng phun ra ngoài.

Nhưng không thể làm được. Ngu Trọng Dạ ghìm chặt vô cùng, lưỡi cậu bị mài đến bật máu, khóe miệng cũng bị rách.

Ngu Trọng Dạ nắm chặt hai tay Hình Minh, kéo cả quần bò bó sát người lẫn quần lót xuống. Cặp mông đầy đặn không có gì che đậy nảy bật ra, cao vót như gò đất.

Khí tức Ngu Trọng Dạ rối loạn, nhìn chằm chằm thân thể đầy rẫy vết roi của Hình Minh, cánh tay đang ghìm roi ngựa thoáng buông ra một ít.

Hình Minh vẫn đang không ngừng giãy dụa, rốt cuộc phun được roi trong miệng ra, cậu há mồm thở dốc, cố gắng hít thở bình thường cái miệng tiện cũng không mắng chửi nữa, ngược lại bình thản mà nói: “Thầy không dám.”

Ngu Trọng Dạ quả thật đã lâu chưa từng chạm qua cậu.

Đoạn này quan hệ chính cậu mới là người thường xuyên phải lo sợ. Nhưng hôm nay lá gan của Hình Minh như lớn lên không ít, trào phúng mà nở nụ cười, lặp lại một lần nữa: “Thầy bây giờ không dám muốn em.”

Ngu Trọng Dạ tự mình động, để một phần tính khí đi vào trong thân thể Hình Minh.

Tôi muốn em.

Hắn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play