Tống
Dật nữ họa sư dân gian này, rốt cuộc nhờ vào Quần phương đồ mà đạt được
kính trọng từ tất cả các quý nữ, đây vốn là chuyện tốt, nhưng lại làm
cho nàng cả thời gian ngủ bù cũng bị quấy rầy.
Nghe được Triệu Xu tới, Tống Dật là có chút tâm bất cam tình bất nguyện mà
rời giường, chui đầu trong chăn làm ổ một hồi, quá là không muốn dậy làm sao bây giờ?
"Khụ khụ!"
Triệu Xu nhìn Tống đại họa sư kia chổng mông giấu đầu trong chăn, so với bộ dáng thần thánh trước mặt các nàng ngày hôm qua, khác nhau như hai
người.
Nếu không nhờ nàng đã nghe huynh trưởng nói qua Tống Dật không đàng hoàng cỡ nào, nàng
nhất định phải hoài nghi là mình đi nhầm phòng.
Thị tỳ hầu hạ che miệng cười khẽ, rốt cuộc cũng không để chủ tử tạm thời
của các nàng xấu mặt quá lâu, tiến lên, nhẹ nhàng gọi vài tiếng, Tống
Dật cuối cùng cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn về phía Triệu Xu.
Triệu Xu rót một chén trà nhỏ, nâng đến trước mặt nàng, nói: "Tống tiên sinh, thanh tỉnh thanh tỉnh, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Bọn thị nữ thập phần biết điều, chủ động lui ra ngoài, trong phòng chỉ chừa lại hai người.
Tống Dật không quá cam nguyện mà ngồi một bên trên giường, Triệu Xu mở hộp
đồ ăn mang theo ra, một mùi hương quen thuộc đã lâu tỏa ra, Tống Dật lập tức trở nên có tinh thần, đôi mắt nhìn hộp đồ ăn cũng luyến tiếc dời
đi.
Triệu Xu mỉm cười
nhìn nàng, thân thủ đem dĩa đồ ăn bên trong hộp lấy ra đẩy qua, nói:
"Nghe gia huynh nói Tống tiên sinh thích bánh nhân thịt, ta đặt riêng
Thôi đầu bếp của Túy Hương Lâu làm ra, tiên sinh nếm thử xem hợp khẩu vị hay không."
Từ khi Tống
Dật chuồn êm ra ngoài đã hai tháng, Lý Mật không thèm rủ nàng đi Túy
Hương Lâu ăn nhậu, ngửi được mùi thơm này, con sâu thèm ăn trong bụng bị câu lên, nhưng cũng không gây trở ngại nàng dùng tư thế ưu nhã nhấm
nháp một cái.
Liên tục ăn hết ba cái, cảm thấy mỹ mãn, Tống Dật tâm tình tốt nói, "Cô nương đến là vì gặp phải nan đề gì?"
"Ngày mai sẽ ra bãi săn săn thú, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đích thân tới đốc
chiến, nhưng bọn ta là nữ tử yếu ớt, bất quá làm quần chúng mà thôi,
thật sự không đủ để triển lãm phong thái bắt mắt, tiên sinh có phương
pháp ứng đối gì không?"
Nếu là đổi thành Tôn Triều Hồng, vị kia uy mãnh tuyệt đối có thể làm lu mờ
đám con cháu thế gia bình thường, nhưng với mấy quý nữ cao môn này, thật đúng là có chút khó làm.
"Cô nương có biết cưỡi ngựa?"
"Biết thì biết, nhưng muốn cưỡi ngựa săn thú, lại không thể."
"Không sao, có những thời điểm làm bộ một chút là đủ rồi. Mấy con cháu thế gia càng thích dịu dàng hiền lương, sát sinh, không tốt."
Triệu Xu ngộ đạo.
Vì để đối phương làm bộ dáng mình hấp dẫn mắt người hơn, Tống Dật lấy đồ
cưỡi ngựa đã chuẩn bị sẵn ra, Triệu Xu vừa thấy, mắt sáng lên, kỳ thật
mục đích nàng đến lần này chính là cái này, nàng nghe Triệu Thành nói,
vị này có chuẩn bị đồ cưỡi ngựa, còn là thân thủ thiết kế, trên thị
trường tuyệt đối không đụng hàng.
Tống Dật là ai hả, là đệ tử của Họa Cốt tiên sinh, đối với cái đẹp có một
loại chấp nhất đến biến thái, trước đó nàng có lẽ còn chút hoài nghi,
nhưng sau chuyện quần phương đồ, nàng đã tin tưởng không nghi ngờ, thứ
do Tống Dật thiết kế sao có thể kém?
Triệu Xu cầm bộ đồ cưỡi ngựa kia vui vẻ vô cùng, dù chưa mặc vào, chỉ vừa
nhìn qua, vô luận là áo giáp dây lưng da, hay là giày ủng kim văn câu
hoa, cũng đều anh tư táp sảng đến lợi hại?
"Bộ này kỳ thật ta chuẩn bị cho chính mình, nhưng với giao tình giữa Kinh
Triệu Doãn cùng Sấu Ngọc Trai, Tống Dật đành phải nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích."
Triệu Xu thập
phần biết điều, hai tay dâng lên mười lượng bạc trắng, "Triệu Xu không
dám nói mua, nhưng cầu tiên sinh cho ta mượn hai ngày." Mười lượng cũng
đủ cho Tống Dật làm năm bộ.
Tống Dật tất nhiên là vui vẻ nhận.
Phương Hoa viên lớn cỡ nào, bất quá là có hơn hai mươi tòa ban công nhà thuỷ
tạ, diện tích bất quá vài dặm, mỗi vị quý nữ đều có tùy tùng đi theo bên người, giờ phút này đang đi lại khắp nơi bên ngoài, đều đang hỏi thăm
phương pháp ứng đối các vị cô nương dùng cho săn thú ngày mai, một khi
có gió thổi cỏ lay, bốn phía lập tức cảnh giác.
Cho nên Triệu Xu mới vừa rời đi không bao lâu, liền có người lục tục tới thăm dò.
Tống Dật cũng không giấu giếm, nói rõ nguyên do, lần này, người có thể cưỡi
ngựa đều muốn đến thuê đồ cưỡi ngựa ở chỗ nàng, Tống Dật làm sẵn ba bộ,
vốn dĩ kiếm ba mươi lượng là đủ rồi, ai biết bộ cuối cùng lại bị ba
người tranh đoạt, Lưu Giác vào cửa liền thấy cảnh này, vừa nhấc tay,
liền ném ra hai trăm lượng bạc, những người khác nháy mắt liền co vòi.
Bạc các nàng cũng có, nhưng không ai dám tranh đoạt với vị này.
Tống Dật cũng hào sảng: "Đồ cưỡi ngựa này, quận chúa mua luôn rồi." Hai trăm lượng thuê một bộ đồ cưỡi ngựa, sẽ bị người lên án.
Tống Dật cho rằng, đồ cưỡi ngựa đã giành giật xong, lần này rốt cuộc có thể
ngừng nghỉ đi, nhưng cô nương Từ tiểu béo không cướp được đồ lại không
lập tức rời đi, mà sau khi giả vờ cùng những người khác rời đi, xoay
người quẹo trở về.
Tống
Dật nói nàng ta hàm hậu khờ khạo, đó cũng là ở trước mặt người nào đó
khôn khéo ương ngạnh thôi, người ta thật ra rất thông minh đó.
Không có đồ cưỡi ngưa, cũng nên có phương pháp khác đoạt ánh mắt người, "Tống tiên sinh còn nhớ thứ Phượng Vũ phu nhân giao cho ngươi?"
Thứ gì? Đương nhiên là bạc.
Từ Nhược cũng hào phóng, lại từ trong tay áo móc ra một tờ ngân phiếu nói: "Ta biết Tống tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh, nhất định có biện pháp."
Quả nhiên gần mực thì đen, Ngu Thiếu Dung ác liệt, Từ Nhược nhìn như mềm
mại, nhưng âm thầm có lẽ cũng không kém nàng kia mấy phân.
Cầm ngân phiếu nhét vào túi trước, Tống Dật không nhanh không chậm nói:
"Biện pháp thật ra có một cái, cô nương nếu có thể làm được, cũng có thể hấp dẫn Trấn Quốc tướng quân."
Tống Dật nói thẳng là Trấn Quốc tướng quân, Từ Nhược tuy có chút bất ngờ,
nhưng càng hết lòng tin tưởng người này có thể giúp nàng.
"Lư tướng quân kiêu dũng thiện chiến, rất thưởng thức những người anh dũng, các quý nữ đều nhàn nhã đoan trang, mặc dù thật sự cưỡi ngựa cũng sẽ
không làm gì nhiều. Nếu Từ cô nương ngươi có thể khiêu chiến hắn lúc săn thú, mặc dù không thắng, chỉ cần con mồi bắt được nhiều hơn so với các
quý nữ khác, cũng có thể làm hắn lau mắt mà nhìn!"
Các nam nhân, thích bị khiêu chiến, thứ phải khó khăn đoạt lấy mới biết quý, cái gì đưa tới cửa, thì chỉ thấy khinh thường.
Đôi mắt Từ Nhược chậm rãi sáng lên, ngay sau đó lại buồn rầu nói: "Chỉ là,
ta...chỉ biết cưỡi ngựa mà thôi, muốn săn thú......" Từ Nhược lắc đầu.
Tống Dật đương nhiên đoán được kết quả này, "Ý ta là, ngươi có thể chuẩn bị
trước. Trung úy quân sẽ có người vào khu vực săn bắn, nhìn xem có ai có
thể hỗ trợ."
"Ta nếu tìm
người của Trung úy quân, chẳng khác nào thông báo cho Thiếu Dung? Kế
hoạch này không được. Nàng ta cho tới bây giờ sẽ không để ta đoạt nổi
bật của nàng ta."
Quả nhiên, ở trước mặt Ngu Thiếu Dung là giả heo ăn thịt hổ đi?
"Vậy có chút khó khăn!"
Từ Nhược sẽ không vì vậy mà từ bỏ, đôi mắt sâu kín chuyển qua người Tống
Dật, "Nghe nói Tống tiên sinh cùng Tôn thần bộ của Kinh Triệu Doãn là
tâm đầu ý hợp chi giao, Họa Cốt tiên sinh còn ra Họa Bổn giúp Kinh Triệu Doãn phá án, Tôn thần bộ anh dũng thiện chiến như vậy, Tống tiên sinh
nhất định sẽ không quá kém, chuyện này liền giao cho ngươi!"
Con mẹ nó, chuyện mãng phu Tôn Triều Hồng kia anh dũng thiện chiến cùng ta
có nửa cái đồng tiền quan hệ sao? Logic của ngươi làm sao lại vặn vẹo
thành như vậy?
"Nếu Tống
tiên sinh có thể giúp ta đứng đầu trong đám quý nữ, sau khi sự thành, sẽ dùng số tiền lớn tạ ơn! Nếu làm hỏng chuyện tốt của ta, hậu quả ta còn
chưa nghĩ xong, bất quá thỉnh Tống tiên sinh tự trân trọng cho tốt."
Tống Dật: "......"
Nàng ta là đang uy hiếp mình đi?
Hả?
Từ Nhược hoàn toàn không cho Tống Dật cơ hội cự tuyệt, tiêu sái rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT