Toàn bộ hành lang gấp khúc tức khắc lặng ngắt như tờ, mọi người tựa hồ chỉ có thể nghe được tim chính mình đập, còn có tiếng người khác nuốt nước miếng.

Sắc mặt Hàn Duyên Bình biến ảo mấy lần, cuối cùng trong cơn khiếp sợ biến thành mặt than.

Có thể vẽ ra bức họa ở trong bóng đêm sặc sỡ loá mắt như vậy, đương nhiên không phải thủ pháp cùng màu mực tầm thường có thể tạo thành. Tống Dật đồ vô sỉ này vậy mà lại chơi hắn.

Nghĩ đến chuyện nàng giả vờ lo lắng trước đó, mười người, mười loại phong tình, mỗi người mỗi vẻ, nhất thời lại phân không ra ai ưu ai kém, cảnh giới bực này, dù là phụ thân hắn cũng vẽ không ra.

Lá xanh? nơi nào có lá xanh, nếu thật có, thì đó là Quần anh đồ do hắn vẽ.

Tự cao tự đại nhiều năm, lần đầu thua đến thảm như vậy, hắn sao có thể cam tâm. Không, nói thua cũng không đúng, bởi vì hắn cảm thấy mình là bị người tính kế!

"Thì ra Hàn tiên sinh cũng ở đây." Quế ma ma nhàn nhạt nhìn lướt qua, người vây xem lúc này mới thu liễm sắc tâm, mang lên dáng vẻ thế gia công tử nên có, sôi nổi chắp tay, "Quế ma ma."

Quế ma ma chỉ gật gật đầu, lại nói: "Ngươi treo Quần anh đồ sai chỗ rồi, nên treo chỗ các cô nương bên kia đi, đây là chỗ của Quần phương đồ."

Nghe thấy lời này, lập tức có người tiến lên tiếp nhận Quần phương đồ, hy vọng chính mình thân thủ treo lên, còn về phần Quần anh đồ lúc này bị ngó lơ không người hỏi thăm, vẫn là Hàn Duyên Bình tự mình chỉ huy người tháo xuống, đưa đến bên kia treo lên.

"Ý, mặt trái vậy mà cũng có thể xem, bức họa này thật kỳ diệu!" mấy người xem bức họa rung đùi đắc ý, còn cân nhắc một phen, càng xem càng thích, hận không thể ôm về nhà cất đi.

Mặc kệ tài nghệ như thế nào, riêng khoản vẽ thấu thị hai mặt như vậy đã hao phí tinh lực so với vẽ một bức có kích cỡ hơn gấp ba. Mà bức họa như vậy lại hoàn thành cùng lúc với bức của hắn. Hàn Duyên Bình chỉ cảm thấy mặt mình bị người vả một cái không kịp trở tay, giờ phút này nóng rát mà đau.

Quế ma ma nhìn hắn mấy phút, sắc mặt đạm tĩnh, "Kỳ thật, quy định là ba ngày, Hàn tiên sinh không cần vội vã ngay buổi tối nay liền treo ra. May mà Tống tiên sinh đã sớm họa xong, bằng không thật đúng là sẽ bị ngươi giết cái trở tay không kịp đó."

Quế ma ma cười thân thiện, mặt Hàn Duyên Bình một trận xanh một trận đỏ.

Loại chuyện lục đục với nhau như vậy, nữ tử hậu cung vì tranh thánh sủng, làm chút không sao. Nhưng Hàn Duyên Bình là một nam tử, đối phương còn là một nữ tử yếu ớt, hắn lại làm trò này, không khỏi có chút mất phong độ, thực sự keo kiệt. Lại so với chuyện Tống Dật bị các vị quý nữ phá cửa trào phúng thế nhưng có thể dốc lòng họa ra tác phẩm xuất sắc tuyệt luân như vậy, tâm tính cảnh giới này kém không chỉ một chút.

Hàn Duyên Bình không mặt mũi nào ở lại, còn lần đầu mất lễ nghĩa, phất tay áo bỏ đi.

Quế ma ma chỉ đành thở dài một tiếng.

Từ biểu tình của bọn công tử thế gia ngắm họa, Quế ma ma đã nghiền ngẫm ra vài phần tâm tư của các thiếu niên, lại quay đầu nhìn lại Quần anh đồ, tuy rằng thủ pháp lão luyện, nhân vật khắc hoạ thập phần hợp lý, nhưng sau khi nhìn Quần phương đồ, bức họa này, cả Dự Vương điện hạ trong đó cũng thành ảm đạm thất sắc, nếu thật sự bị các quý nữ nhìn đến, cuối cùng có gả được hay không, thực sự là một vấn đề.

Nhưng xem họa chỉ là bước thứ nhất, ngày mốt là vây săn, tất nhiên là sẽ thấy chân nhân. Quần phương đồ tuy giống người thật như đúc, nhưng không hề nghi ngờ là quang thải chiếu nhân hơn rất nhiều, dù là người thật đứng trước mặt nó cũng sẽ ảm đạm thất sắc, nếu các thiếu niên lang kỳ vọng quá cao, đến lúc đó có thể tuyệt vọng hay không a?

Quế ma ma ôm tâm sự trở lại Phương Hoa viên, mới vừa vào cửa liền ngửi ra không khí quỷ dị. Lúc này đã gần đến giờ Tuất, các cô nương chẳng những không nghỉ ngơi, ngược lại ở trong sân du tẩu, ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn đánh cờ, lập tức phong nhã đến mức bà có chút mất phương hướng.

Các nàng cười đùa, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ ý nhị, trong lúc nhất thời thế nhưng kịp thời hóa bướm.

Này chắc không phải là tình cảm mà bức họa nung đúc ra đi?

Quá dọa người rồi!

Lại nhìn biểu tình các nàng, vậy mà giống y như khí chất bức họa triển lãm ra, khó trách Tống Dật lúc bắt đầu vẽ lại nghiêm khắc quy định độ cung khóe miệng khi các nàng mỉm cười, độ cong cổ tay cùng ngón tay khi giơ tay, còn có khóe mắt đuôi lông mày, cùng với khi nhìn người nên có ánh mắt như thế nào......

Biểu tình cùng cử chỉ giữ yên suốt hơn ba canh giờ, giờ phút này các nàng muốn nhặt lên, liền dễ dàng hơn nhiều.

"Quế ma ma như thế nào còn chưa nghỉ ngơi, đêm lạnh, chú ý thân thể."

Đến nói chuyện chính là An Dương quận chúa kiêu ngạo ương ngạnh nhất, Quế ma ma dưới đáy lòng hung hăng rùng mình một cái, ngài khách khí như vậy, sao nô tài an tâm mà ngủ được?

Vị này cũng không phải là một chủ nhân có thể bị người nhào nặn, Quế ma ma đột nhiên tỉnh ngộ, so với việc nói những quý nữ này bị bức họa hun đúc, không bằng nói các nàng đang phân cao thấp cùng bản thân mình trong bức họa, nếu bị chính mình đè đầu, vậy thật sự mất sạch mặt mũi, còn nói gì đến chuyện tranh hơn thua với các quý nữ khác?

Lại nhìn bộ dáng khóe miệng An Dương quận chúa hơi cứng đơ, vị này, không phải là đã hận đến nghiến răng nghiến lợi đi? Nàng ta chưa chắc đã thật lòng muốn như vậy, nhưng người khác đều như vậy, nàng sao có thể cam tâm tụt hậu, để cuối cùng lưu lạc thành làm nền cho người khác.

Các nàng đều có kiến thức, bức họa kia chỉ cần một người trong đó thay đổi cách tươi cười hoặc thay đổi khí chất, đều sẽ trở nên không hài hòa, ngươi chuyển hóa đến cấp cao hơn thì được, có lẽ người khác sẽ làm nền cho ngươi, đáng tiếc sau khi các nàng tìm mọi cách thử nghiệm, bi kịch mà phát hiện, lấy ngộ tính hiện tại của các nàng, lại vô pháp vượt qua thiết kế của Tống Dật, các loại biến ảo, bất quá là đổi một bộ dáng khác để làm lá xanh thôi.

Cho nên lúc này mới bắt chước tập thể. Hiển nhiên, đây là cách an toàn nhất hiện tại.

Hoàng Hậu nương nương phái Quế ma ma tới dạy quy củ cho các kiêu nữ mấy ngày nay, răn dạy là không tránh khỏi, mặc kệ nghiêm khắc cỡ nào, cũng không có lực uy hiếp bằng bức họa này của Tống Dật.

Quế ma ma cảm thấy rất cần thiết tỏ vẻ cảm ơn một chút đối với vị tiểu họa sư kia, mang theo lễ vật tới cửa, lại thấy Phượng Vũ phu nhân ngồi dưới hành lang, chút có chút không mà phe phẩy quạt lông.

Thấy Quế ma ma đến nàng đứng dậy hành lễ, Quế ma ma đỡ nàng, nhìn nhìn về hướng phòng Tống Dật, "Ngủ thật à?"

"Đương nhiên là thật, Quế ma ma chẳng lẽ không tin nàng ấy thức hai ngày hai đêm?"

Phượng Vũ phu nhân cười tươi rói, Quế ma ma ho nhẹ một tiếng, kỳ thật, bà cho rằng Tống Dật có chút cố ý làm bộ làm tịch, dù gì bị mấy quý nữ đối đãi như vậy, vẫn vẽ ra một tác phẩm kinh thế, thích hợp làm bộ làm tịch cũng không ảnh hưởng toàn cục.

"Loại họa này cực kỳ hao máu, ta từng bồi nàng hai cái canh giờ, đôi mắt đều muốn mù."

Quế ma ma càng ngượng ngùng, đem điểm tâm tùy thân mang đến đưa cho Phượng Vũ phu nhân, "Cũng vất vả phu nhân ngươi. Những quý nữ công tử này nếu hôn sự thành, nương nương chắc chắn thưởng số tiền lớn!"

Phượng Vũ phu nhân lắc đầu thở dài, "Họa tuy là đẹp, nhưng thật sự muốn tác hợp bọn họ, sợ là thập phần gian nan. Ta chỉ có thể làm hết sức mà thôi."

Quế ma ma cũng biết khó xử trong đó, không nói thêm gì nữa, để Phượng Vũ phu nhân nghỉ ngơi sớm, liền rời đi.

Phượng Vũ phu nhân đem điểm tâm để vào phòng Tống Dật, chỉ thấy Tống đại họa sư đem một đám quý nữ dạy dỗ thành người nào người nấy như tiên giáng trần kia, giờ nằm thành hình chữ đại (大), đã sớm ngủ như chết trên giường.

Hình ảnh đối lập như vậy, làm nàng không khỏi thở dài: Khó trách hai mươi mấy cũng không gả được ra ngoài, hoá ra những cái đó đều là kỹ xảo gạt người, hoàn toàn không dùng được trên bản thân mình a.

Buông lễ vật xuống, đắp lại chăn cho Tống Dật, xoay người ra cửa. Thức hai ngày hai đêm, vị này sợ là sẽ ngủ bất kể trời đất.

Bên kia, người xem họa càng lúc càng nhiều, cả Trung úy quân đi tuần tra đi đến trước bức họa cũng nhích không nổi chân.

Trấn Quốc tướng quân Lư Quân Mạch cùng Triệu Thành đi đến, bọn họ xem như là đám đến cuối cùng, từ xa liền thấy bên kia đi tới hai tên yêu nghiệt Dự Vương và Trường Lưu vương, trong miệng nghiến răng, trên mặt tươi cười, lại là một phen giả dối khách sáo.

"Nghe nói bức họa kia là xuất phát từ tay Tống Dật, ta như thế nào cũng muốn đến xem." Triệu Thành nói như thế, đầu tiên phủi sạch quan hệ ý là mình không phải là tới nhìn mỹ nhân gì.

Trường Lưu vương gật gật đầu, "Bức họa kia bị truyền đến vô cùng thần kỳ, bút tích của Tống cô nương ta đã kiến thức qua, nhưng không giống như loại này, nhất định không thể bỏ qua."

Lư Quân Mạch thì nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lưu Dục, chua lè mà châm chọc: "Nghe nói Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai Tống này năm lần bảy lượt bày tỏ với Dự Vương, còn mướn người tặng Dự Vương không ít hoa cúc và đồ chơi, thật sự là dụng tâm lương khổ a!". Đam Mỹ Sắc

"Hâm mộ à?" Lưu Dục chỉ nhàn nhạt mà ném ra hai chữ, hoàn toàn không vì việc này mà mất phong độ.

"......"

"Đáng tiếc, chuyện như vậy, dù có hâm mộ cũng hâm mộ không tới. Vị Tống cô nương này rất có phẩm vị."

Lông tơ Lư Quân Mạch bắt đầu xù lên, lại cố tình không thể phát tác.

Trường Lưu vương tươi cười thân thiết nhìn hai người bọn họ, duỗi tay, nói với Triệu Thành: "Chúng ta vẫn là đi thưởng họa đi."

Triệu Thành biết nghe lời phải, hai người còn lại cũng chuyển hướng đến hành lang gấp khúc, ai cũng không muốn đi sau, cuối cùng lại thành sóng vai đi trước, hình ảnh quá là không hài hòa.

Sau khi xem qua bức họa, bốn người không thể không thừa nhận, Tống Dật một trận chiến này xem như thành danh, Hàn Duyên Bình ở nàng trước mặt đã như một tên hề, chơi tẫn chiêu trò cũng không địch lại được chút gì. Có mấy cao môn quý nữ công tử tuyên dương nàng, qua lần Hồng lâu yến này, e là nàng cũng sẽ trở thành danh sĩ đứng đầu trong Thái Khang Thành.

Tầm mắt Lưu Dục dừng trên người vị nữ tử tố y ở chính giữa kia, ánh mắt tối sầm.

"Văn Thành quận chúa cũng hai mươi tám đi, tuổi này cùng bổn vương lại xứng đôi." Trường Lưu vương đĩnh đạc nói, luận phong độ luận dáng vẻ, luận học thức luận tu dưỡng, trong thiên hạ, sợ là không có bao nhiêu người có thể địch nổi nàng, đáng tiếc, vì một người đã chết, mà lãng phí tuổi hoa tươi đẹp như thế, chẳng lẽ cả đời này, nàng tính toán cô độc sống quãng đời còn lại?

Dù là bức họa này, cũng nhìn ra được, nàng đối với việc này cũng không hứng thú, hai mắt một mảnh u tối, lại lộ ra một ý vị khó hiểu, làm người đau lòng lại hoảng hốt.

Trường Lưu vương cũng không chú ý tới, cách đó không xa, vệ tướng quân Tạ Tĩnh hơi ghé mắt, nhìn thoáng qua bên này.

"Nàng rốt cuộc nghĩ thông suốt sao?" Lư Quân Mạch không hiểu gì về họa, chỉ cảm thấy nếu Văn Thành quận chúa xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là thật sự là định buông xuống. Đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng vẫn như cũ nhịn không được thổn thức.

Nàng có thể buông, hắn thì sao?

Nhìn Lưu Dục bên cạnh, Lưu Dục vẫn mặt vô biểu tình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Văn Thành quận chúa.

Lại nói tiếp, quan hệ giữa vị Văn Thành quận chúa này cùng chi tộc của Lưu Dục cũng không thân cận bao nhiêu, nói chính xác thì phụ thân của Văn Thành quận chúa cũng chính là đại bá của Lưu Dục, chẳng những chiếm gia sản vốn thuộc về Lưu Càn Lưu Dục, nếu không nhờ có tiểu thúc, cũng chính là phụ thân của An Dương quận chúa tiếp tế, hai vị này không biết sẽ trưởng thành thành cái bộ dáng gì.

Riêng bản thân Văn Thành quận chúa, lại là một người dày rộng nhân từ rất có đạo nghĩa, thời khắc mấu chốt giúp lý không giúp thân, cuối cùng thậm chí còn bị phụ thân đuổi ra gia môn, đoạn tuyệt quan hệ. Vị đường tỷ này, đại khái cũng là nữ tử Lưu Dục kính trọng nhất. Chỉ tiếc là, khi Lưu Dục Lưu Càn đoạt lại những thứ thuộc về mình, khó tránh khỏi đối với vị bá phụ cùng các đường huynh tạo thành thương tổn không thể tránh khỏi, hai vị này chính là những chủ nhân tàn nhẫn, sau khi nắm giữ quyền lực nhất định, cơ hồ một đêm làm một nhà bá phụ cửa nát nhà tan.

Thủ đoạn quyết đoán như vậy, thực sự làm người sợ hãi.

Người có thể làm như vậy, ở trong mắt Lư Quân Mạch, luôn khuyết thiếu một chút nhân tính.

Ai cũng nói năm đó hắn cướp dâu là cầu mà không được rồi ghi hận trong lòng, kỳ thật không đúng, hắn không muốn tiểu nha đầu hắn che chở mười mấy năm lại thua trên tay loại người này. Hắn đối với Vương Tĩnh Xu, có ái mộ, có sủng ái, có luyến tiếc, nhưng tóm lại một điểm, hắn càng hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc, giống như toàn bộ quý nữ thế gia, hưởng thụ cả đời yên ổn.

"Ánh mắt này của ngươi, là muốn giết ta sao?" Lưu Dục chỉ xoay chuyển tròng mắt nhìn qua.

Lư Quân Mạch không hề tránh né, ngược lại cười, "Dự Vương điện hạ đối với hành động lần này của Văn Thành quận chúa thấy thế nào?"

"Nàng có quyền lựa chọn con đường của mình, ai cũng ngăn cản không được."

"Ha hả......"

Triệu Thành rùng mình, nói với Trường Lưu vương: "Đêm đã khuya, gió nổi lên, Trường Lưu vương có cần phải trở về nghỉ ngơi?"

Trường Lưu vương biết nghe lời phải, hai người lại lần nữa cũng nhau rời đi.

Rạng sáng, Tống Dật đang ngủ đến mê mang, cảm giác được có người đang chạm vào mặt nạ của nàng, giật mình bật dậy, liền thấy Lư Quân Mạch tay cầm ngọn nến, móng vuốt đang vuốt ve trên mặt nạ của nàng.

Thấy nàng trợn mắt, lộ ra răng cửa lóe sáng, "Tỉnh?"

"Trấn Quốc tướng quân, ngươi làm như vậy, không phù hợp lễ nghĩa đi?"

Lư Quân Mạch: "Ngày ấy vừa thấy, Lư mỗ đối với cô nương tâm sinh ý niệm, cầm lòng không đậu, hôm nay thấy bức họa cô nương vẽ, càng thấy cảm xúc mênh mông, đặc biệt tới gặp mặt."

"Ý, ngươi đây là tới lấy thân báo đáp?" thản nhiên, không hề liêm sỉ, lại làm Lư Quân Mạch cứng đờ: Rủi nữ sắc lang này thật sự đòi hắn lấy thân báo đáp thì làm sao bây giờ? Hắn kỳ thật chỉ là không quen nhìn có người si mê tên yêu nghiệt Lưu Dục đến như thế mà thôi.

"Ta đối với Lưu Dục cầu mà không được, Lư tướngquân nếu thật lòng với ta, ta chắc chắn khuynh thành tương đãi, chỉ là, mặc dùngươi có được thân thể ta, cũng không chiếm được trái tim ta, ngươi nguyện ý sao?" Ngữ khí thành khẩn, ánh mắt mong chờ, Lư Quân Mạch yên lặng rùng mình, yên lặng thu hồi móng vuốt, yên lặng đứng dậy, bình tĩnh nói: "Trời tối, Lư mỗ đi nhầm phòng." Dứt lời, tắt nến, thật sự tối đến duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play