Hôm nay là ngày triều đình nghỉ tắm gội, Sấu Ngọc Trai lại không nhàn rỗi. Cũng không biết Họa Cốt tiên sinh bị cái gì kích thích, sáng sớm liền ban bố lại các hạng bản đơn trong《 Kinh Hoa Lục 》, làm người khiếp sợ chính là, nguyên bản vẫn luôn ngồi ổn đầu bảng Phong Vân bảng cùng Mỹ nhân phổ Dự Vương điện hạ lại rớt đài hết cả hai.

Trong Phong Vân bảng, hắn từ vị trí đầu rơi xuống vị trí thứ ba, mà đứng đầu bảng lại thình lình đổi thành Trấn Quốc tướng quân Lư Quân Mạch đã từng đứng thứ ba, vị này trấn thủ biên quan nhiều năm, là con trai của Đại tướng quân đang phụng chỉ hồi kinh. Mà đứng đầu bảng Mỹ nhân phổ thì biến thành Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh, Lưu Dục khó khăn lắm mới bị hắn đè đầu.

Chuyện lớn như vậy, Tư Lệ Đài đương nhiên trước tiên được biết toàn bộ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, yết bảng không đến một canh giờ, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đến mọi người đều biết.

Mọi người sôi nổi suy đoán, có phải Dự Vương điện hạ đắc tội Họa Cốt tiên sinh nơi nào rồi hay không, nếu không sẽ không cùng lúc ngã khỏi vị trí đầu bảng của cả hai cái bảng đơn. Nhưng cũng có người nói, Họa Cốt tiên sinh chưởng quản 《 Kinh Hoa Lục 》 không lẫn ân oán riêng tư, từ Lư Quân Mạch đứng đầu Phong Vân bảng này là nhìn ra được, năm đó vị này từng đại náo Sấu Ngọc Trai, thiếu chút nữa đập Kỳ Lân Các, chỉ vì Họa Cốt tiên sinh không vẽ cho hắn. Hành vi ác liệt như thế, Họa Cốt tiên sinh cũng không quên để lại một vị trí cho hắn trên Phong Vân bảng, mà hiện tại hắn sắp khải hoàn hồi triều, càng trực tiếp đem hắn đưa lên đứng đầu bảng, có thể thấy được đối với công tích của hắn thập phần ưu ái.

Trước kia khi đổi bảng, ai cũng hân hoan nhảy nhót, vạn chúng chờ mong, nhưng lần này, bá tánh Thái Khang Thành tựa hồ cũng không hăng hái, đặc biệt là mấy thiếu nam thiếu nữ coi Lưu Dục như thần mà sùng bái.

Luận chiến công, Dự Vương điện hạ của chúng ta chính là người đầu tiên Bắc phạt vương triều Đại Tống, đương nhiên, ngoại trừ Vương Tư Mã của tiền triều. Mà Lư Quân Mạch bất quá chỉ là bình ổn vài phiên vương, thủ vệ chút biên cương, trước mặt các danh sĩ nam triều có gần trăm năm Bắc phạt kinh nghiệm, căn bản không thể đánh đồng. Luận nghiêm túc triều chính, một cái Trấn Quốc tướng quân đương nhiên càng không thể so sánh với Tư Lệ giáo úy. Nhìn kiểu gì cũng thấy Lưu Dục có thể bỏ xa Lư Quân Mạch đến mấy con phố.

Mà các thiếu nữ quan tâm thì lại là chuyện Dự vương điện hạ người trong mộng xuân khuê được các nàng yên lặng tôn sùng lại bại bởi một tên dư nghiệt tiền triều. Tục ngữ nói được làm vua thua làm giặc, chỉ bằng vào điểm tiền triều đã lụn bại, Trường Lưu vương liền không nên cũng không thể xếp hạng đằng trước Dự Vương.

Đổi bảng không đến một canh giờ, Sấu Ngọc Trai liền bị bao vây chật như nêm cối, mấy phụ nhân cầm nồi sạn chày cán bột xách giày thêu, các nam nhân cầm trong tay Họa Bổn của Họa Cốt tiên sinh xách đao kiếm, một hai phải đòi Họa Cốt tiên sinh cho cái công đạo.

Tôn Triều Hồng điều động mười tên nha dịch tới sơ tán đám người, nhưng cả cái biên cũng chưa chen được đến.

Nhìn quần chúng tình cảm mãnh liệt ngoài cửa, Lý Mật uyển chuyển tỏ vẻ: "Nếu không, thì đem bảng đơn đổi trở về?"

Tống Dật mặt trầm như nước: "Không sợ cường quyền, đây là Họa Cốt tiên sinh chuẩn tắc."

"......" Lý Mật sắc mặt táo bón.

Mà nhân vật tiêu điểm của đề tài, Dự Vương điện hạ của chúng ta, giờ phút này lại nhàn nhã mà thưởng thức chồi hoa cúc vừa mới từ dưới đất chui lên đang tắm gội ánh mặt trời kia. Từ mức độ chất đất khép lại, đến hoàn cảnh bốn phía chồi hoa đều được hắn thăm dò kiểm tra sạch sẽ, sau khi hắn xác định không phải là người có tâm lâm thời nhét xuống rồi mới đứng dậy.

Lão quản gia cẩn thận phát hiện, điện hạ nhà bọn họ khi đi ra từ vườn hoa hoang phế, khóe miệng còn vươn nét cười đang cố che đậy, làm Dự Vương phủ khói lửa mù mịt 10 năm nháy mắt trở thành cảnh xuân xán lạn sinh cơ dạt dào.

Giờ Tỵ vừa đến, người trong cung tới, tuyên Dự Vương tiến cung diện thánh. Lưu Dục nghĩ thầm có khả năng là về án Ngô gia, ai ngờ hoàng đế vừa mở miệng liền nói đến bảng đơn của Họa Cốt tiên sinh.

Lưu Dục rất không cho là đúng mà nhíu mày, "Hoàng huynh không cần quá để ý, bất quá là một họa sư dân gian mà thôi."

"Nói là nói vậy, nhưng không thể khinh thường sức ảnh hưởng của Họa Cốt tiên sinh, không thể thu để mình dùng, nhưng cũng không cần đắc tội, về sau nói không chừng có thể có tác dụng."

Thêm một cái địch nhân không bằng thêm một cái minh hữu, hắn đã sớm nhìn ra suy nghĩ muốn động Họa Cốt tiên sinh của Lưu Dục, nhưng cũng như mấy thế gia đại tộc cầm quyền trong triều đình này, nếu không thể trừ tận gốc rễ, tốt nhất không cần biến thành kẻ địch.

Lưu Dục gật gật đầu, "Thần đệ đã biết."

"Vụ án của Ngô gia sao rồi?"

Án Ngô gia đương nhiên Lưu Dục sẽ báo cáo đúng sự thật, nhưng những suy đoán về Tĩnh Xu, hắn lại che giấu xuống.

Tuy nói Tư Lệ Đài là cơ cấu trực thuộc hoàng đế tập quyền, nhưng chuyện của Tư Lệ Đài Khai Nguyên đế có thể không hỏi thì sẽ không hỏi đến, thứ nhất đương nhiên là đối với đệ đệ này tuyệt đối tín nhiệm, thứ hai, cũng muốn để cho Lưu Dục có thể phát huy đầy đủ năng lực của mình trong vấn đề triều chính, không cần bởi vì huynh trưởng là hắn đây mà lo trước lo sau.

Kỳ thật phần lớn mọi chuyện Khai Nguyên đế đều biết, hắn sở dĩ vẫn hỏi, chỉ là muốn giải trừ khúc mắc với Lưu Dục vì chuyện Vương phu nhân mà tan rã trong không vui lần trước, vả lại, một khi đề cập đến chuyện Vương gia, hắn nhiều ít có chút lo lắng cho đệ đệ này, cũng muốn nhắc nhở đệ đệ đừng để bị kẻ gian lợi dụng tâm tình này của hắn.

Hai bên một hỏi một đáp, rất có điểm không đau không ngứa, Khai Nguyên đế trong lòng âm thầm thở dài, đứa nhỏ này, vết thương trong lòng kia có lẽ không nhanh lành như vậy đi.

"Trấn Quốc tướng quân Lư Quân Mạch ngay trong ngày liền hồi kinh, ngươi thay mặt trẫm khao tam quân tướng sĩ đi. Oan gia nên giải không nên kết, hắn là tướng tài hiếm có."

Lưu Dục tiếp chỉ, lát sau Tư Lệ Đài liền đem mọi việc an bài xuống. Dự Vương thay mặt Hoàng Thượng khao tam quân, chuyện này hợp tình hợp lý, nhưng trực tiếp để hai cái oan gia đối đầu đến chung một chỗ như vậy thật sự là được sao?

Đám Tòng sự của Tư Lệ Đài không khỏi âm thầm bồn chồn.

Lư Quân Mạch là người nào, đương gia của Tầm Ngọ Lư thị. Phụ thân là Đại tướng quân Lư Tốn, từng là hãn tướng dưới trướng Đại Tư Mã Vương Ôn của tiền triều, Vương gia bị diệt, cũng là ông khởi binh vì Vương gia tẩy oán, huỷ diệt vương triều Đại Tấn, được phong làm Trấn Quốc Công.

Nhưng vị Quốc công này sau khi Lưu Tống kiến quốc không lâu, vì nhớ thương ân tình Vương gia lại không thể cứu được chút huyết mạch nào, buồn bực mà chết. Lư Quân Mạch tiếp quản chức quyền từ phụ thân, được phong Trấn Quốc tướng quân, bảo vệ quốc thổ Đại Tống.

Hiện giờ phiên vương đã định, biên cảnh hoà bình, tứ hải yên vui, Khai Nguyên đế triệu Lư Quân Mạch hồi kinh báo cáo công tác, cũng là chuyện nên làm.

Tào Mạt cẩn thận quan sát điện hạ nhà mình, hắn là người khi Đại Tống kiến quốc, Lưu Dục được phong làm Dự Vương, khai phủ kiến nha mới đến bên người Dự Vương, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc hắn biết ân oán gút mắc giữa Dự Vương cùng vị đại tướng quân kia. Sự thật là, năm đó chuyện này nháo đến quá lớn, toàn bộ Thái Khang Thành không người không biết không người không hiểu.

Bởi vì ngày Dự Vương thành thân, Lư Quân Mạch cướp cô dâu.

Lư gia là phụ tá của Vương gia, Dự Vương phi cùng Lư Quân Mạch coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nguyên bản Vương Ôn cũng tính toán đem nữ nhi mình đính hôn cho Lư Quân Mạch, ai ngờ, trong một lần dạo chơi công viên, Vương Tĩnh Xu chỉ từ xa nhìn thấy Lưu Dục lúc ấy hoàn toàn là một không có hầu tước công danh hai vô gia thế quyền tài, nhưng lại phi quân không gả.

Lúc ấy tuổi nhỏ, khó tránh khỏi nghĩa khí bừng bừng, cây cải thìa mình tỉ mỉ che chở cứ bị một đầu lợn rừng ủi đi như vậy, Lư Quân Mạch sao có thể nuốt trôi khẩu khí này, công khai tìm Lưu Dục đánh lộn, hai người cũng chưa ai chiếm được cái gì tốt, Lư Quân Mạch trở về liền bị Lư Tốn cấm cửa, thẳng đến ngày hai người kia thành thân.

Cướp cô dâu cướp như thế nào, Tào Mạt không biết, nhưng đến nay vẫn còn có nghệ sĩ hát nói lấy câu chuyện này làm thoại bản, biên soạn hí khúc.

Phu thê Dự Vương tương kính như tân, việc này vốn nên đến đây là kết thúc, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện Vương gia, mà Dự Vương phi tuy rằng có lực lượng của Lưu thị nhất tộc bảo hộ để không bị cuốn vào trường hạo kiếp kia, nhưng sau khi Vương gia mãn môn sao trảm nàng lựa chọn tự sát bỏ mình, điều này làm cho Lư Quân Mạch đem thù mới hận cũ lật lại.

Hai người nhìn nhau không thuận mắt, nếu không, 5 năm trước, Khai Nguyên đế cũng sẽ không phái Lư Quân Mạch năm ấy mới hai mươi tuổi đi đồn trú nơi biên quan khổ hàn, hàng năm chinh chiến, tránh cho hai người đối chọi gay gắt.

5 năm qua đi, hiện giờ để Lưu Dục đích thân đi khao Lư Quân Mạch, chậc chậc, lần này sẽ là một hồi sóng ngầm mãnh liệt đến cỡ nào a.

Lời editor: tiểu Dục thương vợ đến cỡ nào, mới có cái bôngvạn thọ thôi mà mừng đến xán lạn như vậy, xào lên ăn hay nấu canh ăn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play