Khi Lưu Dục gõ vang đại môn của Sấu Ngọc Trai, phản ứng đầu tiên của Tống Dật là Lưu Dục tới để rút đầu lưỡi nàng.
Kỳ thật nói đúng ra, Lý Tâm Lam là bọn họ tìm được cùng lúc, nhưng lập tức nhận tội, bọn họ ai cũng không có xuất lực gì, như vậy muốn tính là Lưu Dục thắng, nàng có điểm không phục.
Hai ngày này nàng vẫn luôn thật cẩn thận chú ý, chuẩn bị một khi có gió
thổi cỏ lay liền trốn. Lúc này, Lưu Dục rốt cuộc tìm tới cửa. Tống Dật
đang định xách tay nải đã sớm thu thập tốt chạy trốn, lại nghe đến Lý
Mật truyền lời đến, Lưu Dục dâng tráp lễ, đang đi Kỳ Lân Các tắm gội,
chuẩn bị bái kiến Họa Cốt tiên sinh.
Tống Dật sửng sốt một chút, xem ra, ở trong mắt vị kia, đầu lưỡi của nàng
kiểu gì cũng không có lực hấp dẫn bằng Họa Cốt tiên sinh.
Một canh giờ sau, Lưu Dục bước lên Kỳ Lân Các, mới vừa tắm gội xong, tóc
đen vẫn còn ướt sũng, giữa mày mông lung một tia hơi nước, ý nhị này, so với Trường Lưu vương thanh tú như sen hé nở trên mặt nước đêm đó còn
muốn nhiếp hồn đoạt phách hơn, cả Họa Cốt tiên sinh đang ngồi ngay ngắn
nghiêm túc cũng nhìn đến thất thần một hồi.
Cùng lúc đó, Lưu Dục cũng đang đánh giá nhân vật trong truyền thuyết này,
thậm chí còn dùng hỏa nhãn kim tinh của hắn rà quét toàn bộ số liệu thân thể của ông ta, phán đoán tính hợp lý, nhìn xem chỗ nào giống đã dịch
dung qua, thậm chí còn không buông tha chỗ da cổ nhăn nheo nơi mặt nạ
cùng cổ áo giao tiếp.
Người bên trong trực tiếp có cảm giác sợ hãi như đang bị người lột da.
Thời gian Lưu Dục đánh giá bất quá mấy phút từ cửa đi vào, lại làm người có
cảm giác như bị lăn lộn trên thớt băm nửa ngày. Đi vào trong sảnh, thong thả ung dung thi lễ, ngồi xuống đối diện Họa Cốt tiên sinh "Nghe nói
Họa Cốt tiên sinh không gì không biết không gì làm không được, mục đích
bổn vương tới lần này, chắc là tiên sinh cũng có thể đã biết một chút."
Không hổ là cao thủ thẩm án răn dạy người, vừa mở miệng liền bắt đầu trá.
"Đó đều là đồn bậy, lão phu bất quá là người ru rú trong nhà tránh đời, mục đích lần này của Dự Vương, lão phu thật đúng là không biết."
Lưu Dục khí định thần nhàn nhìn ông ta vài phút, thong thả ung dung móc ra
một quyển Họa Bổn, không nhanh không chậm thả lên trên án kỷ ở giữa bọn
họ, "Vậy thì, tiên sinh đã minh bạch hơn chưa?"
"Thứ lão phu ngu dốt, không biết điện hạ có ý gì."
Lưu Dục lật tới trang Phật đường trong quyển Họa Bổn kia, lại lần nữa đẩy
đến trước mặt Họa Cốt tiên sinh. Một đoạn tuyết mai hương lẳng lặng cháy trong lư hương, không khí tĩnh lặng đến mức kim rơi có thể nghe được.
"Kế dẫn xà xuất động hôm đó phi thường thuận lợi, bổn vương muốn biết, bức
vẽ này rốt cuộc có cái gì kỳ quặc, thế nhưng khiến cho Ngô Ung đột nhiên thay đổi mục đích ngược lại đi đào ra hài cốt của Vương phu nhân. Nếu
tiên sinh có thể thay bổn vương giải đáp nghi hoặc này, bổn vương có lẽ
có thể suy xét thả đồ đệ của ngươi một con ngựa."
Điều kiện này phi thường có lực hấp dẫn, nhưng Họa Cốt tiên sinh so với tưởng tượng của Lưu Dục trầm ổn hơn nhiều.
"Dự Vương điện hạ cảm thấy là lão phu động tay động chân trên quyển Họa Bổn này?"
"Chính xác, tiên sinh ngươi có rất lớn hiềm nghi."
"Họa Bổn này chỉ là họa tả thực mà thôi."
"Họa tả thực?"
"Dự Vương nếu không tin, có thể đích thân đi nhìn tòa Phật đường kia. Ta chỉ là họa ra toàn cảnh mà thôi."
"Bổn vương đương nhiên sẽ đi, nhưng trước hết, bổn vương muốn nhìn chân dung của Họa Cốt tiên sinh một chút."
Người đối diện đột nhiên cười, tựa hồ cái đề nghị này nghe rất buồn cười.
"Suy nghĩ này, rất nhiều người từng có, nhưng đến nay không ai như nguyện, bao gồm vị trên long ỷ kia."
Lưu Dục nguy hiểm nheo lại đôi mắt, đột nhiên ra tay nhanh như gió, nhưng
động tác của hắn có nhanh nữa, cũng không nhanh hơn cơ quan, sàn nhà
nguyên bản không có khe hở đột nhiên mọc lên một hàng rào, sinh sôi ngăn cách giữa hai người, mà tay Lưu Dục vì rút không kịp, bị thanh trúc cứa đứt da, một giọt máu tươi nhỏ ở trên sàn nhà, rất là chói mắt.
Ai cũng đều có hạn cuối, có thứ liều chết cũng phải bảo vệ, dám hành sự
với Tư Lệ giáo úy như thế, chỉ sợ cũng là ông ta thà chết cũng không
muốn bị vạch trần.
Lưu
Dục trước giờ luôn biết nắm chắc đúng mực, cử chỉ vừa rồi bất quá là
muốn thử, mà kết quả này cũng không ngoài dự kiến của hắn.
"Điện hạ không có việc gì đi?" Họa Cốt tiên sinh dùng ngữ khí lãnh đạm biểu
đạt quan tâm, dù sao đây cũng là Dự Vương, là Tư Lệ giáo úy, bị mình tổn thương, theo lễ phép cũng nên tỏ vẻ một chút.
Lưu Dục không giận mà cười, ngược lại làm người càng đoán không ra suy nghĩ của hắn, không hiểu lý do mà cảm thấy hơi chột dạ.
"Vết thương nhỏ mà thôi, không ngại. Mới vừa rồi là ta lỗ mãng." Dứt lời đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Chờ người ra khỏi Kỳ Lân Các, Lý Mật lòng mang thấp thỏm mà đi vào, "Làm sao vậy?"
Họa Cốt tiên sinh bưng chén trà, tựa hồ hứng thú không tệ, nói: "Không có
việc gì. Vị Dự Vương này thông minh hơn so với tưởng tượng."
Lưu Dục lập tức ra khỏi thành, đi đến Phật đường của Ngô gia biệt viện. So
sánh với Họa Bổn nửa ngày, Họa Cốt tiên sinh không nói dối, tòa Phật
đường trong quyển Họa Bổn này thế nhưng cùng tòa Phật đường bên ngoài
giống nhau như đúc.
Kỳ
thật tòa Phật đường này rất đơn sơ, ngoại trừ tượng Phật để cung phụng
đã phai màu, cũng chỉ có một tòa linh vị. Nhưng trên linh vị không có
chữ, chỉ có một đồ án có hình dạng kỳ lạ được khắc ở đỉnh chóp.
Lưu Dục nhịn không được quan sát linh vị kỹ càng, tro bụi bên trên cũng
không nhiều như trên bàn thờ Phật, phủi đi lớp bụi kia, không khó nhận
ra đây là linh vị mới được làm.
Chất gỗ và sơn đều còn rất mới, thậm chí cả dấu khắc bên trên cũng lộ ra vẻ
tươi mới, nhưng dấu vết này cũng không mới đến độ gần đây, chỉ là mới
hơn nhiều so với tòa Phật đường cổ xưa này mà thôi.
Lưu Dục phỏng đoán, thời gian linh vị hẳn phải nửa năm. Khi đó toàn bộ
những người trong vụ án vẫn còn sống tốt, nhưng có người nào đó đang
nhìn Ngô gia, nói không chừng là đã bắt đầu âm thầm quạt gió thêm củi,
thúc đẩy tất cả.
Nghĩ đến đây, ngực hắn lại không hiểu sao có chút hưng phấn.
Một tòa linh vị đại biểu cho một người đã qua đời, đây có phải là ám chỉ
cái gì đó hay không, hắn tạm thời vô pháp kết luận, nhưng toàn bộ Phật
đường thật ra chỉ có chỗ này là kỳ quặc.
Tòa linh vị này là của ai?
Không có tên, chỉ có một tiêu chí đặc biệt, hắn có tám phần nắm chắc là Ngô
Ung nhìn thấy tiêu chí này rõ ràng mới có thể đào ra hài cốt Vương phu
nhân. Nhưng đây chỉ là suy đoán, hắn yêu cầu chứng cứ. Trước khi có
chứng cứ chứng minh, tất cả đều không thể dự đoán, ai có thể loại trừ
khả năng đây là có người có tâm cố ý thả ra để nhiễu loạn tầm mắt làm
lệch hướng suy luận chứ?
Ban đêm, Lưu Dục cơ hồ một đêm không chợp mắt, hắn ở thư phòng sửa sang lại di vật của Tĩnh Xu. Đa số đồ vật của Tĩnh Xu đều táng thân ở trong trận lửa lớn kia, mà đây là số lượng tranh chữ còn lại không nhiều lắm khi
nàng còn ở tòa nhà này, hầu như đều là những thứ tập viết khi còn nhỏ
được giữ gìn, dù đã lâu năm nhưng được bảo tồn khá hoàn hảo.
Hắn chưa từng mở ra. Trước kia là bởi vì cảm thấy không cần thiết, sau đó
lại là vì không muốn chạm vào. Nhưng trong đám nét bút non nớt này, lại
cất giấu hai tấm tranh chữ phong cách thành thục, đó là dùng để cho Tĩnh Xu vẽ lại, đúng là bút tích của Vương phu nhân. Trong hai tấm tranh chữ này, hắn thế nhưng thấy được một cái đồ án, một cái đồ án giống như đã
từng quen biết.
Lưu Dục
gấp gáp khó dằn nổi mà mở quyển Họa Bổn kia ra, hắn vô số lần tự hỏi ý
nghĩa của Phật đường này đối với Ngô Ung, lần này, rốt cuộc đã chứng
thực suy đoán của hắn.
Đồ án này, là con dấu Vương phu nhân dùng thời trẻ. Con dấu này, những
người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Ngô Ung yêu nàng sâu đậm như vậy,
tất nhiên sẽ biết.
Hết thảy bí ẩn được cởi bỏ, trong lòng Lưu Dục có một sợi dây bắt đầu rung động, nàng đã trở lại......
Đúng vậy, nàng chưa bao giờ là một người nhu nhược làm những chuyện hư hư thực thực cho hả giận.
Đạo sĩ kia từng nói, nàng không chết, chờ một ngày nào đó, hoa cúc khô héo
trong Dự Vương phủ lại mọc ra chồi non lần nữa, là ngày nàng trở về.
Đẩy cửa ra, bóng đêm đã tận, những tia nắng mặt trời đầu tiên trải lên vườn hoa của vương phủ, một cái chồi non đang phá lớp thổ nhưỡng, vươn phiến lá xanh non ra, trên đỉnh phiến lá treo một giọt sương trong veo, lấp
lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Khóe miệng Lưu Dục nở ra một nụ cười nhẹ không dễ phát hiện.
Trở về đi. Ta chờ, chờ ngươi đích thân hướng tới ta báo thù!
Sấu Ngọc Trai, Tường Vi viên.
Tống Dật đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi không khí mới mẻ, mi mắt nửa khép,
ngăn trở ánh dương quang chiếu thẳng đến, một ngày mới bắt đầu rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ muốn đại tu mộtchút, thật sự là viết đến hồ đồ. Ai biết thời gian hủy bỏ bảng đơn dài, vì thế để bảng. Thôi căng da đầu viết tiếp. Tiếp theo bắt đầu hành trình mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT