Thiên Kỳ không biết phải nói gì, trong lúc lo lắng cô đã buột miệng nói ra, hơn nữa việc Vũ Quân Thành bất ngờ đến Paris sớm hơn dự kiến lại càng khiến cô có chút rối lên. Thấy Thiên Kỳ không trả lời, Vũ Quân Thành sốt ruột hỏi tiếp
-Thiên Kỳ, rốt cuộc có chuyện gì?
-"Em...lát em gọi lại. Bây giờ em đang có việc bận..."
-Hiện tại em đang ở đâu? Có Mike ở đó không?-Anh nhíu mày ngồi yên
-"Bọn em đang ở nhà hàng, không có việc gì đâu, anh đừng lo, em [....]"
-Honey, bà nội Hạ Dương nói cậu ấy trước khi ra khỏi nhà có nói với bà rằng cậu ấy đến một nhà hàng, địa chỉ đã ghi lại ở giấy đưa cho bà nhưng vì bà không nhìn rõ nên...."
Giọng Mike bất ngờ vang lên cắt ngang lời của Thiên Kỳ, Vũ Quân Thành sửng sốt, anh sốt ruột nói
-Thiên Kỳ, nói anh biết, đã có chuyện gì xảy ra....Hạ Dương...Hạ Dương mà Mike nói là ai?
-"Anh hai...em..."
-Cho anh địa chỉ nhà hàng của em, anh lập tức tới.
Thiên Kỳ thở dài nói tên nhà hàng và địa chỉ, Vũ Quân Thành không nói gì rồi tắt máy. Anh cầm theo áo khoác rồi đi ra khỏi phòng. Vũ Quân Thành không biết, Hạ Dương mà anh nghe thấy có phải là cậu hay không, càng không rõ vì cái gì bản thân lại lo lắng đến như vậy, có chút không bình tĩnh được như ngày thường. Vào xe, Vũ Quân Thành mở máy gọi cho Thiên Kỳ
-Em nói rõ ràng cho anh, Hạ Dương mà các em đang nói đến, người mà không nghe máy đó là ai?
-"Anh...cậu ấy...Hạ Dương, nghệ sĩ của công ty anh, An Hạ Dương..."
Từ khách sạn của Vũ Quân Thành đến chung cư của cậu gần hơn so với đến nhà hàng cho nên theo địa chỉ mà Thiên Kỳ cho, anh nhanh chóng lái xe đến. Bà nội Hạ Dương ra mở cửa, Vũ Quân Thành mỉm cười cúi đầu chào bà
-Cháu là Vũ Quân Thành, bạn của Hạ Dương, cũng là anh trai của Thiên Kỳ...
-À...là cháu...Thiên Kỳ trước đây có kể với ta vài lần về cháu, lúc nãy cũng nói rằng cháu sẽ đến lấy tờ địa chỉ gì đó. Cháu vào đi
Vũ Quân Thành cười gật đầu cởi giày rồi bước vào. Bà nội đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân, từ vẻ bên ngoài chỉn chu thuần thục của anh đến cách nói chuyện, kết luận anh em nhà họ Vũ đều thật tốt đẹp.
-Cảm ơn bà, vì cháu cũng đang gấp cho nên không ở lâu được. Bây giờ cũng khá muộn rồi, cháu sẽ đến đón Hạ Dương trở về. Bác trai chưa về ạ?
-Ừ, gần nửa tiếng nữa ba Dương Dương sẽ về. Vậy cháu đi đi, khi khác rảnh qua đây chơi nhé...
Chào hỏi dặn dò bà nội một chút rồi Vũ Quân Thành ngay lập tức rời đi. Tên quán bar này khá quen nhưng anh lại không thể nhớ rằng đã nghe hay gặp ở đâu, phóng nhanh trên đường, anh mang theo sự hồi hộp và lo lắng trong lòng, cố gắng nắm thật chặt vô lăng để bản thân bình tĩnh trở lại.
Vũ Quân Thành vừa bước xuống xe thì lập tức có người gọi tên tiếng anh của anh
-Austin! Là cậu, Austin!
-Ben?-Vũ Quân Thành nhíu mày quay lại
Ben bật cười ha hả rồi nhanh chóng đi đến ôm vai Vũ Quân Thành. Ben hiểu rõ Vũ Quân Thành vốn hay quên mặt nên xem thái độ này của anh là bình thường.
-Là tôi, Benjamin, lâu rồi không gặp cậu. Sao cậu biết quán bar của tôi, à tôi nhầm, nhìn cậu có vẻ không biết gì cả...cậu vẫn như xưa, như hồi chúng ta học đại học, vẫn chẳng buồn quan tâm...
-Ừm, đây là quán bar của cậu?-Vũ Quân Thành có chút ngạc nhiên.
-Đúng vậy, ôi Austin...cậu thật sự biết làm người khác đau lòng...Nhưng chi nhánh này tôi để cho em trai tôi quản-Ben lắc đầu ôm mặt.-Nào, cậu đi cùng ai, có hẹn với ai chưa, đến chỗ tôi, tôi mời cậu một ly, công thức bí mật...
-Tôi tìm người ở đây...lần này nhờ cậu rồi.
Ben giật mình tròn mắt nhìn tấm ảnh mà Vũ Quân Thành đưa cho mình, Ben gật đầu vỗ vai anh rồi nói
-Đương nhiên, giữa chúng ta không cần nói nhờ cậy đâu...theo tôi, tôi sẽ tìm cho cậu, vô cùng đơn giản!
-Cảm ơn Ben, tiếng C cậu tốt quá nhỉ...
5 phút sau, Ben khoanh tay nhìn Vũ Quân Thành rồi nói
-Cậu thanh niên xinh đẹp này là người yêu cậu à? Truy đuổi tiểu tình nhân?
-Cứ cho là vậy đi. Cậu ấy ở phòng nào?
Ben ôm mặt lắc đầu
-Cậu có thể bớt lại được không, đẹp trai nhưng dọa người đó...cậu ấy đi cùng Evan, bạn của em trai tôi và một vài người nữa, nhưng mấy người đó vừa rời đi vài phút trước, nếu tôi không nhầm thì chỉ còn Evan và cậu ấy ở trong...quan sát khách không tốt, nhưng mà lần này vì cậu là ngoại lệ đó Austin...mà khoan đã...tôi nghĩ là cậu nên vào đó tìm hiểu xem Evan đang có ý định gì với bạn trai bé nhỏ của cậu...
Vũ Quân Thành hít một hơi thật sâu nhìn Ben, Ben không cho anh xem camera nhưng anh biết, Ben sẽ không đùa với anh như vậy. Vũ Quân Thành theo nhân viên đi đến trước cửa phòng. Nhân viên gõ cửa phòng, ấn nút để báo với bên trong. Đợi 2 phút không thấy bên trong mở cửa, Vũ Quân Thành hiện tại cơn giận đã không thể kìm được nữa
-Mở cửa ra...
-Nhưng...
-Tôi nói, mở cửa ra, ngay lập tức!
Evan đang ngồi bên cạnh Hạ Dương, một tay nâng ly rượu, một tay đỡ lưng Hạ Dương, bàn tay đang đặt trên ngực cậu. Ánh mắt Hạ Dương mê man, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu nhưng cả người vô lực. Cậu muốn đẩy Evan ra, cậu muốn chạy ngay ra khỏi chỗ này, nhưng hình như cơ thể cậu đang nặng dần, không thể kháng cự hơn nữa...
Vũ Quân Thành đi nhanh tới phía trước, Evan còn chưa kịp bất ngờ đã bị anh đấm thật mạnh vào mặt. Lực đạo 10 phần, Evan choáng váng khi bị anh đấm thêm một cái thật mạnh nữa.
-Vũ...Quân Thành...?Vũ Quân Thành...dừng lại đi...-Hạ Dương dùng lực cố gắng bám chặt vào thành ghế để đứng lên.-Mau ngăn anh ấy lại...
Nhân viên hoảng hốt vội vàng đi lên phía trước nhưng không dám ngăn Vũ Quân Thành lại. Ben đã dặn dò từ trước cho nên y vẫn chần chừ. Ngay lúc này Ben đi đến, thở dài kéo Vũ Quân Thành ra
-Austin, đủ rồi, đánh nữa cậu ta sẽ không mở mắt nổi...ở đây để tôi lo, mỹ nhân của cậu xem ra đang rất không ổn, cậu đưa người ra khỏi đây đi...
Từ lúc thấy cảnh tượng đó, lý trí anh chỉ có duy nhất rằng phải đánh cho người đàn ông bên cạnh cậu một trận, anh không nghĩ được nhiều, chưa bao giờ Vũ Quân Thành mất kiểm soát đến như vậy.
Anh thở dốc nhìn Hạ Dương, hai tay nắm thật chặt run lên. Vũ Quân Thành gật đầu với Ben rồi cởi áo khoác bao lấy cậu rồi ôm cậu đi.
Để Hạ Dương ngồi ra phía ghế sau, anh im lặng lái xe thật nhanh. Nhanh chóng đến khách sạn, Vũ Quân Thành đỡ cậu đi vào thang máy, anh từ chối nhân viên có ý muốn giúp đỡ, một mình ôm cậu vào phòng.
-Khó chịu...nóng...-Hạ Dương ném áo khoác của anh sang một bên, có ý định cởi áo sơ mi của mình ra. Cả người cậu nóng bừng khó chịu, hai má đỏ ửng, ánh mắt ngập nước mơ hồ không rõ
-Em biết tôi là ai không?
Hạ Dương vẫn đang khó chịu muốn tìm cách giải tỏa, Vũ Quân Thành kiên nhẫn ngồi xuống, đem hai tay cậu giữ lại
-Hạ Dương, em có biết, người trước mặt em là ai không?
Hạ Dương nhắm mắt lại rồi thở hắt ra, cậu nghiêng mặt sang một bên, rốt cuộc lên tiếng
-Vũ Quân Thành...
Anh nghe được câu trả lời như ý rồi gật đầu buông cậu ra. Vũ Quân Thành ôm lấy Hạ Dương đỡ cậu vào trong bồn tắm.
-Em thay quần áo ra đi, không được tắm, lau sạch người đi...tôi đứng đây
-Anh...ra ngoài, tôi...
-Tôi không nhìn, đứng đây coi chừng em thôi...
Hạ Dương nuốt nước miếng, cậu vì kìm nén mà sắp không chịu nổi nữa
-Tôi khó chịu...tôi...
Vũ Quân Thành khẽ nhắm mắt, anh cúi người xuống nhìn Hạ Dương rồi thì thầm vào tai cậu
-Tôi dùng tay giúp em, không cần cảm ơn.
Vũ Quân Thành biết Hạ Dương bị cho uống thuốc gì, nhưng không nghĩ đến hiện tại khi dùng tay giúp cậu ra một lần rồi mà thuốc vẫn chưa hết.
-Nhắc lại, tôi là ai?
-Ưm...Vũ Quân Thành...
Đã là một thời gian dài chưa tiếp xúc thân mật với người này, cậu ấy vẫn nhạy cảm như ngày nào, vẫn khiến anh không thể không kìm nén được, vẫn khiến anh thực sự trầm mê.
-Chỉ có tôi thấy em như này, biểu hiện của em...gương mặt của em, giọng nói của em những lúc này, chỉ duy nhất mình tôi được thấy...Gọi tên tôi...
Hạ Dương thở dốc, hai tay bám chặt lấy drap giường, giọng nỉ non
-Vũ Quân Thành...
Đêm nay cậu gọi tên anh vô số lần, không nhớ rõ đã gọi bao nhiêu, chưa bao giờ Hạ Dương có cảm giác như vậy. Một đêm dài, Hạ Dương chịu đựng sự dày vò của cả khoái cảm và cả sự đau đớn, cậu biết rõ người bên cạnh cậu là ai, Hạ Dương trước khi ngất đi, khóe mắt lăn dài nước mắt...
Buổi sáng hôm sau lúc Hạ Dương tỉnh dậy, phía dưới truyền đến cơn đau, cậu cắn răng ngồi dậy. Chăn gối được sắp xếp gọn gàng, quần áo trên người cũng là quần áo mới, không có cảm giác ẩm ướt hay khó chịu như tối qua nữa.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là nhân viên khách sạn. Hạ Dương nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ trưa, cậu đứng dậy chậm chạp bước đến mở cửa
-Chúc ngài buổi sáng tốt lành, An tiên sinh. Đây là bữa ăn của ngài theo sự dặn dò của Austin tiên sinh. Tôi có đánh thức ngài không ạ?
-À...không, tôi cũng vừa dậy. Cảm ơn cô. Cô để đây được rồi...
-An tiên sinh, Austin tiên sinh có dặn chúng tôi ngài cần gì thì cứ gọi, taxi của khách sạn luôn sẵn sàng. Còn có thuốc của ngài, Austin tiên sinh dặn tôi mua mang cho ngài...
Hạ Dương đỏ mặt nhìn túi màu đen trước mặt, cậu biết đây là thuốc bôi và giảm đau sưng, Hạ Dương gật đầu nhận lấy thuốc. Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp cúi đầu ra ngoài.
Bây giờ bước vào phòng tắm, Hạ Dương mới để ý tờ giấy nhắn đặt trên ghế cạnh bồn rửa mặt mà Vũ Quân Thành để lại
"Tôi gặp đối tác sáng nay, buổi chiều tầm 6 giờ sẽ về. Em nghỉ ngơi thật tốt, tôi có chuyện muốn nói với em"
Hạ Dương thở dài, đem tờ giấy cất vào trong túi quần rồi vệ sinh cá nhân một lượt.
Hạ Dương ăn gần hết thức ăn mà Vũ Quân Thành dặn dò khách sạn chuẩn bị, sau đó tự mình bôi thuốc, có chút không quen nhưng dù sao vẫn bôi xong, cảm giác không còn quá khó chịu như ban đầu nữa.
Vũ Quân Thành hẹn gặp đối tác bàn công việc theo lịch đã hẹn, buổi chiều anh đến quán cà phê mà Thiên Kỳ đã nói trước với anh. Hai anh em bây giờ mới được gặp nhau sau một thời gian dài...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT