Năm ấy, Nhâm Kiều lần đầu tiên gặp được một người để cho hắn hiểu, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên là thế nào. An Minh Sơn mặc áo phông thể thao màu xanh, mái tóc mềm mại hơi rối, ánh mắt ngập tràn sự năng động của tuổi trẻ.

Bộp, quả bóng đập thẳng vào mặt Nhâm Kiều khiến hắn choáng váng ngã xuống.

-Bạn học, cậu không sao chứ!-An Minh Sơn vội vàng chạy lại phía trước, lo lắng nhìn người trước mặt

Nhâm Kiều sửng sốt, hắn quên mất hiện tại mặt đang đau rát mà nhìn chằm chằm An Minh Sơn

-Cậu có ổn không, máu mũi kìa...xin lỗi cậu, để tôi đưa cậu đến phòng y tế

-A...tôi không sao, không sao.

-Nào, tôi đỡ cậu về phòng y tế. Ôi, kính cũng gãy mất rồi, tôi sẽ đền lại cho cậu

Nhâm Kiều vui vẻ cười ngốc nhìn An Minh Sơn vươn tay ra đỡ mình. Y rất trắng, hiện tại dưới ánh nắng mặt trời, y lại càng nổi bật, gương mặt vì vừa chơi bóng xong mà vẫn còn đỏ hồng, đôi môi mềm mại nhìn chỉ muốn hôn một cái, Nhâm Kiều vội vàng lắc đầu, bản thân đang suy nghĩ cái gì...

Sau sự cố này, Nhâm Kiều và An Minh Sơn trở thành bạn thân thiết của nhau, cuộc sống đại học của hai người đều bắt đầu thú vị hơn. Một người là học bá của trường đại học, nổi tiếng vì năng lực học tập xuất chúng cùng gia thế không vừa, Nhâm Kiều, một người vẻ ngoài điển trai hấp dẫn bạn học, là niềm tự hào của trường đại học, chơi bóng rổ cực kỳ xuất sắc. Hai hotboy bỗng nhiên chơi thân với nhau như vậy, luôn luôn như hình với bóng, ai mà không ghen tỵ

-Này, cậu xem chưa, trên diễn đàn trường mình đó.-Nhâm Kiều khoác vai An Minh Sơn, tiện tay gỡ xuống một chiếc lá trên mái tóc của y

-Gì thế, có gì hot à?-An Minh Sơn vừa cắn miếng bánh vừa hỏi

-Bọn họ viết truyện về chúng ta. Cậu chưa đọc à?-Nhâm Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt của An Minh Sơn

An Minh Sơn lắc đầu

-Viết gì vậy? Lại còn truyện nữa?

-Ừm...gọi là gì nhỉ, hủ nữ đó...viết hai chúng ta yêu nhau

An Minh Sơn ngẩn người nhìn Nhâm Kiều làm cho hắn lo lắng, sau đó y cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều

-Trí tưởng tượng của bọn họ cũng thật là...hahaaa...

-Hahaa...thật là...-Nhâm Kiều cũng giật mình cười phụ họa.

-Nhâm Kiều, có chuyện tôi quên kể với cậu. Đoán xem là chuyện gì? Chính là, tôi vừa mới quen được Hứa Ninh...cậu biết cô ấy không, người lần trước tôi có kể với cậu đó...

Nhâm Kiều sau đó không còn nghe được gì nữa...

Sau đó, bạn học trong trường thấy họ ít đi với nhau hơn, bởi vì An Minh Sơn đã có bạn gái mới.

Vào lễ tốt nghiệp, Nhâm Kiều đại diện cho sinh viên khoa Kinh tế lên phát biểu, sau đó còn hát một bài hát, hắn nhìn chằm chằm vào An Minh Sơn đứng bên dưới. Chỉ có An Minh Sơn mới biết, Nhâm Kiều đang khóc thật lặng lẽ.

Y rốt cuộc cũng xoay người lẫn trong đám đông mà rời đi. Nhâm Kiều kết thúc bài hát, vội vàng ném hoa cho bạn bè rồi chạy đi tìm An Minh Sơn, hắn biết y ở đâu, chính là sân tập cũ nơi chỉ có hai người bọn họ thường xuyên lui đến

-Cậu chưa nghe tôi hát hết mà đã bỏ đi như vậy

-Nhâm Kiều, chúng ta thẳng thắn một lần đi...

-Được! Nếu cậu đã nói vậy...An Minh Sơn, tôi yêu cậu. Là tình yêu của một người dành cho một người, là ngày nào không gặp được cậu sẽ rất khó chịu, là muốn bảo vệ cho cậu, chăm sóc cho cậu

An Minh Sơn hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Nhâm Kiều

-Xin lỗi...tôi không thể.

Nhâm Kiều lắc đầu cười

-Cậu biết tôi thích cậu, tôi đương nhiên cũng biết cậu không giống tôi, nhưng tôi vẫn cố chấp. Quãng đường này đối với tôi mà nói, thích một thẳng nam, đúng là tìm đường khó...Nhưng An Minh Sơn, cậu có thể...thử được không, cho tôi một cơ hội

-Nhâm Kiều...tôi...tôi không thể

-An Minh Sơn, tôi yêu cậu 4 năm, ngay từ lần đầu gặp cậu, tôi đã thích cậu rồi...

-Xin lỗi, Nhâm Kiều...

Nhiều năm sau đó khi Nhâm Kiều trở thành giám đốc của nhiều công ty giải trí nổi tiếng, kinh doanh đa dạng, người ta vẫn thấy hắn vẫn một mình cô độc.

Hai năm sau, Nhâm Kiều gặp lại An Minh Sơn, người năm xưa hắn dành cả thanh xuân mà yêu thương, hiện tại đang khổ sở, dù vậy, sự mạnh mẽ năm nào vẫn còn hiện lên trong từng ánh nhìn của y

-Tôi có một chỗ làm tốt, lương cũng ổn

-Vì sao muốn giúp tôi?

-Vì...với danh nghĩa là bạn cũ...

Vì, tôi yêu em, An Minh Sơn, nhưng câu nói ấy, không bao giờ cho đến suốt cuộc đời, Nhâm Kiều nói ra được thêm một lần nào nữa...

Vũ Quân Thành thở dài cạn ly với Nhâm Kiều, anh vỗ vỗ vai ông, định nói điều gì nhưng rốt cuộc lại thôi

-Nhìn thấy cậu ấy lập gia đình, sống vui vẻ, khi đó tôi chỉ biết đứng nhìn mà chúc phúc cho họ. Cho nên đó là lý do ngay từ đầu tôi đã muốn giúp đỡ con trai của cậu ấy, Hạ Dương...nào, uống thêm chai nữa đi, đêm nay tôi phải uống thật say mới được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play