Hai người nói chuyện qua lại vài câu thì Vũ Thiên Kỳ chủ động tắt máy vì mọi người đang gọi ra ăn cùng nhau.

-Vậy nhé em phải đi ăn cùng hàng xóm rồi.

-Ừm, chú ý cẩn thận, thời gian tới anh có công việc ở Paris, sẽ qua tìm em.

Vũ Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng rồi quay lại mọi người đang sắp xếp đồ ăn. Hạ Dương đặt hai đĩa bánh lên bàn rồi ngồi xuống

-Gọi điện về cho gia đình có nhớ hay không a

-Tôi cũng quen rồi, bình thường xa gia đình suốt nên dần cũng cảm thấy không quá nhớ, hơn nữa năm nay còn vui vẻ nhiều người như vậy. Năm ngoái chỉ có tôi và Mike đón giao thừa..

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện hỏi thăm nhau rất vui vẻ.

-Vậy là trước khi đến Paris cậu đã ở Lourmarin?

-Ừm, tôi ở một mình ở đó, sau khi bà nội và ba sang Paris để phẫu thuật thì chúng tôi mới chuyển đến đây...

Hạ Dương mở điện thoại lên có ảnh chụp căn nhà từ bên ngoài, Vũ Thiên Kỳ nhìn rồi suýt sặc

-Căn nhà này...trước kia là tôi và Mike mua để ở, sau đó cho thuê. Vốn là nhờ bác Tiêu cũng là người C quốc bên cạnh thay tôi sắp xếp mấy việc này...xem ra chúng ta thật sự có duyên nha.

Hai người bật cười vui vẻ cùng nhau nâng cốc uống đến hết. Ăn uống xong mọi người đều dọn dẹp và trở về phòng, Mike thì say rượu, An Minh Sơn và Hạ Dương đỡ hắn vào nhà.

Vũ Thiên Kỳ thở dài nhéo mũi người yêu mình rồi cởi tất quần áo giúp hắn, Hạ Dương bật cười đồng cảm

-Tôi về trước đây, chúc hai người ngủ ngon.

-Ừ, ngày mai gặp lại.

Hạ Dương đi ra đến phòng khách thì thấy điện thoại của cô sáng lên

-Thiên Kỳ, anh trai cô gọi này...

Thiên Kỳ vội vàng chạy ra cười cười rồi nhận điện thoại thì ngay lúc này Mike đang ở bên trong bất ngờ nôn ra.

-Không sao, cô cứ nghe điện thoại đi, để tôi giúp anh ấy.

Lát sau cô mới chạy vào xem tình hình của Mike, nói cảm ơn với Hạ Dương rồi không ngừng than thở

-Cô còn có anh trai, tôi là con một đây nè...

Hạ Dương cười cười khoanh tay nhìn Thiên Kỳ lấy khăn lau miệng cho Mike đang ngủ say.

-Tên anh trai độc thân đáng ghét đó mặc dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực chất rất quan tâm tôi, lần tới này nhất định phải đòi thật nhiều mới được.

Hạ Dương bật cười lắc đầu cùng Vũ Thiên Kỳ đi ra ngoài phòng khách

-Anh tôi thân cao gần m9, khốc suất, còn là chủ tịch Khải Uy Vũ, vậy mà hơn 30 rồi vẫn độc thân không biết nên vui hay

-Cô nói gì?

Hạ Dương nhíu mày giật mình quay sang nhìn Thiên Kỳ làm cô ngạc nhiên

-Tôi...nói hơn 30 rồi vẫn độc thân, cũng không phải là điều quá ngạc nhiên đi?

-Không phải...trước đó...-Cả người Hạ Dương run rẩy, gương mặt có phần nhợt nhạt hẳn

-Anh tôi cao gần m9, khốc suất, còn là chủ tịch Khải Uy Vũ....sao vậy, anh quen à?

-Anh trai cô...Vũ Quân Thành...?

Vũ Thiên Kỳ chớp mắt, cầm lấy miếng bánh lên cắn một cái rồi gật đầu

-Đúng vậy a, Vũ Quân Thành, tập đoàn Khải Uy Vũ là của ba tôi, sau đó để anh tôi lên thay.

-Tôi...về trước.-Hạ Dương bất ngờ lên tiếng không cho cô nói thêm, hai mắt đỏ sọng làm Thiên Kỳ sửng sốt

Cô vội vàng kéo tay Hạ Dương giữ cậu đứng lại

-Xảy ra chuyện gì, sao vừa nghe tên anh trai tôi cậu lại như vậy?

-Không có gì cả...tôi...hiểu lầm thôi.-Hạ Dương mỉm cười gỡ tay của Thiên Kỳ ra rồi quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa

Vũ Thiên Kỳ nhíu mày ngồi xuống ghế sofa nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng có chút mơ hồ, tại sao cậu ấy lại xử sự như vậy?

Một đêm này Hạ Dương hoàn toàn mất ngủ. Ban đầu lúc biết tên cô, chẳng hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc không sao lý giải nổi, càng chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra Vũ Thiên Kỳ chính là em gái của Vũ Quân Thành. Hạ Dương bật cười lắc đầu, bản thân sao lại có duyên với anh em nhà họ Vũ như vậy, hết anh trai rồi bây giờ quen đến cả với em gái, mà đi khỏi C quốc rồi, lại chạm mặt ở thành phố Paris này...

Vũ Thiên Kỳ không nghĩ nữa, nhanh chóng cơn buồn ngủ và mệt mỏi làm cô hoàn toàn quên đi thái độ vừa rồi của Hạ Dương, chậm rãi lên giường tắt đèn rồi ôm Mike ngủ say.

Ngày hôm sau Hạ Dương chỉ ở trong nhà không đi đâu, An Minh Sơn và bà nội muốn đi chúc tết mấy nhà hàng xóm nhưng Hạ Dương lấy cớ đêm qua ăn nhiều sáng nay bụng đau không đi được. Hai người vào nhà của Vũ Thiên Kỳ và Mike chúc tết

-Bà nội, bác trai ngồi đi ạ. Hạ Dương cậu ấy đâu rồi ạ?

-Thằng bé nói đau bụng vì đêm qua ăn nhiều, lát là khỏi thôi...-An Minh Sơn nhận lấy ly trà từ Thiên Kỳ rồi cười nói

Cô à một tiếng, sau đó mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ. Qua ngày hôm nay Thiên Kỳ không gặp được Hạ Dương lần nào, đến hết ngày hôm sau cô cố tình đợi ở sảnh chính cũng không gặp được cậu. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc buổi tối Thiên Kỳ gõ cửa muốn gặp Hạ Dương, bà nội là người đi ra mở cửa

-Hạ Dương, Thiên Kỳ tìm con đấy.

Hạ Dương đang trong phòng ngồi vẽ tranh nghe bà nội nói vậy thì giật mình, cậu nhíu mày để tranh lên giá rồi nằm xuống, quay lưng ra bên ngoài

-Nội nói với cô ấy giúp con là con ngủ rồi...

-Hạ Dương, tôi đây...

Cậu giật mình, cả người cứng nhắc nhưng vẫn không chịu quay lại. Thiên Kỳ thấy vậy lại càng khó chịu hơn, cô đóng cửa rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường Hạ Dương. Trầm mặc một lúc Thiên Kỳ mới lên tiếng

-Cậu sao vậy, mấy hôm nay không gặp cậu, còn...cố tình tránh tôi...cậu ốm hay xảy ra chuyện gì?

-Tôi có chút bận, cho nên đi về mệt mỏi muốn ngủ sớm, không có gì cả.

Thiên Kỳ hừ một tiếng, cô đứng dậy rồi nói tiếp

-Vậy sao bây giờ nói chuyện với tôi cậu không chịu quay mặt lại, Hạ Dương, rốt cuộc cậu có chuyện gì? Khoan đã, từ lúc cậu biết anh trai tôi, thái độ của cậu lập tức thành như vậy...có phải hai người có xích mích hay gì rồi?

Hạ Dương trước câu hỏi của Thiên Kỳ thì đau lòng nhưng vẫn bảo trì sự im lặng. Cô thấy vai cậu run nhè nhẹ, lại càng sốt ruột. Thiên Kỳ giận dữ, tính cách của cô vốn dĩ có chút mạnh mẽ bồng bột, vội vàng kéo tay Hạ Dương làm cậu bị giật mình

-Cậu...có phải đang khóc?

Nhìn hai mắt mà mũi của Hạ Dương đỏ lên, Thiên Kỳ sửng sốt vội buông tay mình ra. Cô bối rối nhìn cậu

-Tôi đang ốm, không có chuyện gì cả

-Nói dối! Hạ Dương, cậu có nói cho tôi biết hay không, tôi với cậu là bạn bè cơ mà....hơn nữa, nếu có khúc mắc gì thì tôi là em gái anh ấy, sẽ giúp hai người nói chuyện rõ ràng. Hạ Dương, có phải cậu gặp ủy khuất gì, nếu...nếu không tiện tôi có thể nói chuyện với anh tôi.-Thiên Kỳ nhìn Hạ Dương có vẻ đang kìm nén thì cảm thấy lo lắng, cô chưa bao giờ thấy Hạ Dương như vậy cả cho nên có chút chột dạ

-Thiên Kỳ, không cần như vậy.-Hạ Dương khẽ nhắm mắt, giọng cậu lạc đi hẳn.-Giữa chúng tôi không có gì cả, cô không cần gọi cho anh ấy

Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng mở danh bạ tìm số của Vũ Quân Thành

-Tôi nói cô đừng gọi mà!-Hạ Dương hét lên.

Thiên Kỳ sửng sốt nhìn Hạ Dương, bị cậu hét lớn trước mặt làm cho giật mình

-Tôi...còn chưa nhấn nút gọi....Hạ Dương, vậy tôi về trước, đợi cậu bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Cho đến khi đó, tôi cũng sẽ không gọi cho anh trai tôi nữa.

Vũ Thiên Kỳ đi rồi, Hạ Dương vô lực ngã xuống giường.

Gần 11 giờ đêm, Thiên Kỳ nhận được tin nhắn của Hạ Dương "Có thể nói chuyện không, ở ban công tôi đợi cô"

Thiên Kỳ nhìn Hạ Dương mang gương mặt nặng nề bước đến, cô im lặng nhìn cậu

-Lúc nãy thật xin lỗi...tôi không giữ được bình tĩnh đã lớn tiếng

-Không sao...Hạ Dương, rốt cuộc là chuyện gì?

Hạ Dương thở dài nhìn lên bầu trời có mấy vì sao mờ nhạt bị mây che lấp không rõ, mãi một lúc sau cậu mới lên tiếng

-Tôi từng là nghệ sĩ của Khải Uy Vũ, dưới tư cách là diễn viên, cùng anh ấy qua lại một thời gian, người tôi nói với cô...tôi thích đơn phương, chính là anh ấy, Vũ Quân Thành.

Thiên Kỳ trợn tròn mắt nhìn Hạ Dương, cô chớp chớp hai mắt của mình giữ cho bản thân bình tĩnh hơn

-Tôi gặp anh ấy từ hồi lớp 12 cao trung, liền như vậy thích anh ấy...-Hạ Dương bật cười rồi hít một hơi thật sâu để tiếp tục nói.-Biết anh ấy là chủ tịch của Khải Uy Vũ liền khi đó cố gắng liều mạng thi vào đại học diễn xuất, khi đó nghĩ rằng sẽ nỗ lực hết khả năng của bản thân để trở thành diễn viên, có thể gần anh ấy hơn...anh ấy vốn dĩ hoàn hảo như vậy, bên cạnh không thiếu người...vì thế càng nghĩ tôi càng cố gắng....liều mạng xin kịch bản, từng làm diễn viên quần chúng nhiều năm, đi làm người mẫu quảng cáo, việc gì cũng làm để anh ấy có thể chú ý hơn....sau đó tôi trở thành diễn viên của Bình Nguyên, công ty nhỏ hơn Khải Uy Vũ...giám đốc của Bình Nguyên muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi cự tuyệt, liền đánh anh ta rồi tìm đến Vũ Quân Thành...cứ như vậy, chúng tôi qua lại...cô biết đấy, tôi là tình nhân của anh ấy

Thiên Kỳ nghe Hạ Dương nói từ nãy đến giờ quá sức tưởng tượng của cô nhưng vẫn thấy Hạ Dương vừa đáng thương vừa nể cậu

-Thích anh ấy gần 7 năm, ngoại trừ Vũ Quân Thành, tôi không cần ai hết...dù có chấp nhận là tình nhân của anh ấy, dù giữa chúng tôi là quan hệ ông chủ tình nhân, dù đó là quy tắc ngầm nhưng là Vũ Quân Thành, tôi đều vui vẻ, tôi nguyện ý. Anh ấy quan tâm tôi, rất để ý đến tôi...cô biết đó, cái cảm giác thích một người rồi được ở bên người đó như vậy, là mãn nguyện rồi...sau đó, tôi bị vướng phải một scandal vì người khác cố ý tạo dựng, tôi không hề giải thích, tôi không muốn lại động đến người khác, tôi chỉ muốn anh ấy có thể nghe máy, khi đó một mình chống lại, duy nhất chỉ muốn nghe giọng anh ấy, muốn anh ấy nghe tôi giải thích, nhưng cho đến khi tôi sang Lourmarin, anh ấy mới từ Mỹ trở về...Vũ Quân Thành cũng bay đến Lourmarin, anh ấy muốn tôi trở lại, anh ấy nói sẽ giúp tôi giải quyết scandal kia...

-Hạ Dương...tại sao anh ấy lại không nghe máy?

-Anh ấy nói có sự cố, tôi không quan trọng điều đó nữa...

-Vậy tại sao cậu không cùng anh trai tôi trở về...

Hạ Dương mỉm cười, cậu gạt đi nước mắt trên gương mặt lạnh buốt của mình, cố gắng kìm lại hết thảy mà đáp lại

-Anh ấy hứng thú với tôi, yêu thích tôi, quan tâm tôi, cùng tôi vui vẻ...rốt cuộc chỉ vì tôi giống với người yêu cũ của anh ấy, anh ấy tìm tôi thay thế người kia, anh ấy tìm hình bóng của người đó trong tôi...vậy Thiên Kỳ, cô nói xem, tôi cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ là làm người thay thế hay sao...?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play