Hạ Dương đêm nay gọi điện cho ba. An Minh Sơn đương nhiên lo lắng không thôi. Hạ Dương liên tục trấn an ba mình, nói sẽ ổn, sẽ không sao. An Minh Sơn hiểu rõ tính cách của con trai mình, đứa nhỏ này vốn dĩ đều cố chấp như vậy. Hai người nói chuyện đến gần một tiếng, Hạ Dương mới tắt máy đi ngủ. Nhâm Kiều trước đó cũng gọi điện muốn gặp Hạ Dương nhưng cậu từ chối, nói không sao, nói qua lại rốt cuộc Nhâm Kiều phải thở dài tắt máy. Hạ Dương tắt nguồn điện thoại, đem để vào trong va li, quần áo cũng đã sắp xếp gọn gàng để trong đó.
Đêm nay Hạ Dương ngủ rất say, trong giấc mơ cậu thấy Vũ Quân Thành ôm mình, cười ôn nhu đến nhường nào, tỉnh dậy trong cơn mê, Hạ Dương sờ lên mặt lạnh toát toàn là nước mắt. Cậu nhớ Vũ Quân Thành thật nhiều, cũng vì anh mà đau đớn không thôi, Hạ Dương bật cười, đến cuối cùng, cậu vẫn là kẻ thua cuộc... Ngay từ đầu đã xác định rõ, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy. Hóa ra chỉ vì một Vũ Quân Thành thôi đã khiến bức tường vững chãi của Hạ Dương dựng lên nhiều năm nay đổ nát, hóa ra dù có xảy ra bao nhiêu chuyện cũng chẳng thể bằng sự im lặng của anh, hết thảy rút đi toàn bộ những sự kiên cường và gắng gượng của Hạ Dương...
Sáng hôm sau, Hạ Dương dậy thật sớm mặc quần áo chỉnh tề, gương mặt mộc có chút nhợt nhạt và lộ vài phần mệt mỏi, cậu ngồi ngay ngắn trước camera. Hạ Dương lấy lại tâm trạng, mỉm cười một cái rồi mới bật máy quay lên.
"Xin chào các bạn, đặc biệt là những người hâm mộ Hạ Dương. Thời gian qua im lặng đã khiến mọi người lo lắng, Hạ Dương thành thật xin lỗi về việc này. Đồng thời cũng cảm ơn mọi người vì đã luôn tin tưởng và ở lại..."
Hạ Dương ngồi trên máy bay, hồi tưởng lại đoạn phim đã quay lúc sáng, mỉm cười hài lòng nhắm mắt rồi thiếp đi. Cả người cậu mệt mỏi rã rời, hai mắt cay xè, mãi mới chợp mắt ngủ được.
Lúc Hạ Dương bước chân vào cổng, An Minh Sơn đang rửa xe máy. Thấy con trai trở về bất ngờ như vậy, ông không khỏi ngạc nhiên, vội vàng đặt vòi nước xuống rồi chạy ra. Hạ Dương cười tươi, đem va li để xuống rồi ôm chầm lấy ba của mình.
An Minh Sơn thấy người Hạ Dương run nhè nhẹ, ông thở dài vuốt vuốt lưng cậu
-Đứa nhỏ này...chịu về rồi
Hạ Dương đem mấy chuyện xảy ra vừa rồi bỏ lại, cố gắng trước mặt ba và bà nội cười nói vui đùa. Đêm nay hai ba con ngồi trên sân thượng uống bia cùng nhau, Hạ Dương không nói nhiều về chuyện đó, cậu chỉ nói có cách giải quyết riêng, An Minh Sơn vì thế cũng không hỏi nhiều.
-Ngày kia con muốn sang Pháp, con muốn ở đó một thời gian...
An Minh Sơn cũng đã nghĩ trước điều này, ông quá hiểu tâm tư của Hạ Dương, cho nên cũng không vì vậy mà ngạc nhiên cho lắm.
-Ba yên tâm, con đều có tính toán sẵn rồi...hơn nữa con cũng có mấy người bạn bên đó, họ cũng đã giúp con giải quyết vài vấn đề cá nhân....về việc trong nước con cũng có giải quyết của riêng con...con đi một thời gian, muốn học thêm vài thứ trước khi quay về...
An Minh Sơn trầm mặc không nói gì. Ông uống cạn ly bia trên bàn, tựa lưng ra sau ghế. Hạ Dương bật cười nhìn ba mình rồi bắt đầu cất lên tiếng hát. Đây là bài hát quen thuộc trước kia An Minh Sơn thường hát cho Hạ Dương nghe, An Minh Sơn mỉm cười lặng yên nghe con trai hát. Hạ Dương càng hát, An Minh Sơn lại càng thấy chạnh lòng.
Trước khi đi xuống nhà, An Minh Sơn chậm rãi vò rối mái tóc đen mềm mại của Hạ Dương, đáy mắt chứa sự dịu dàng và yêu thương vô hạn
-Nếu con thấy ngoài kia mệt mỏi quá, gánh chịu một mình không nổi...đều có thể tùy thời trở về nhà...ba vẫn đợi con.
Hạ Dương kìm nén hết thảy mọi cảm xúc của mình từ khi cậu hát cho ba nghe đến khi ông đi xuống nhà, Hạ Dương mới bật khóc. Hạ Dương khóc vì thương bản thân mình, sự cô độc ôm lấy cậu, nhưng dù thế nào vẫn không có cách buông tay, tình cảm của Hạ Dương là quá lớn, dù Hạ Dương có tổn thương, dù cậu có khóc đến cạn kiệt, Hạ Dương nghĩ vậy, cũng không thể ngăn nổi đoạn tình cảm này...
Lúc Hạ Dương yên vị ở căn nhà ở thị trấn Lourmarin (*) nước Pháp thì đoạn video cậu tự quay cũng được đăng lên trang cá nhân. Hàng loạt bình luận và tin nhắn làm trang cá nhân của Hạ Dương nhiều lần bị lỗi vì quá tải. Đa số mọi người đều không thể tin được việc Hạ Dương quyết định dừng mọi hoạt động của mình để nghỉ ngơi, đương nhiên có nhiều người phẫn nộ, nhưng cũng có nhiều người tỏ ra tiếc nuối. Fans của Hạ Dương coi điều này là một cú sốc lớn, nhưng cũng không quá làm lớn lên. Các trang báo mạng đồng loạt chia sẻ và viết về việc này. Nhưng điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên là việc Hạ Dương nói xin lỗi rất nhiều với người hâm mộ của cậu đã khiến mọi người thất vọng và lo lắng một thời gian, và cả lời cảm ơn cuối video đến họ vì đã tin tưởng ở Hạ Dương.
"[...] Chỉ cần có sự tin tưởng của mọi người, Hạ Dương đã cảm thấy an tâm rồi. Hạ Dương mọi điều làm đều minh bạch, vì sự yêu mến và tin tưởng ở các bạn, Hạ Dương rất cảm kích và biết ơn mọi người...[...]"
Nhưng cậu lại không nói về vấn đề scandal vừa rồi, kỳ thực ai cũng có thể hiểu Hạ Dương trong sạch, cậu không nói thẳng là đang không muốn làm ảnh hưởng đến ai. Những fans của Hạ Dương đều hiểu và thương cảm cho Hạ Dương vô cùng, đều đồng loạt sau đó lên tiếng bảo vệ Hạ Dương. Mọi người cũng đang nháo nhác đến công ty đợi Hạ Dương nhưng cho đến nay không thấy sự xuất hiện của cậu...
Lúc Vũ Quân Thành nhận ra điều bất thường trong nhà, anh kiên quyết và tỏ rõ thái độ của mình với Vũ Quân Việt
-Điện thoại di động của con không nói đến, cứ cho đúng là bị ba vô tình bị làm hỏng đi, nhưng mấy hôm nay, không cho con động đến máy tính, cũng tìm cách ngăn con lại, trợ lý con đem theo cũng bị đổi...ba rốt cuộc muốn làm gì?
Vũ Quân Việt thở dài, ông ngồi xuống ghế, trầm mặc một vài giây rồi cười nói
-Ba cũng chỉ muốn con tập trung tốt nhất vào công việc hợp tác lần này, con xem, lần này thực sự có thể thấy được tương lai rất tốt ở
-Ba, đủ rồi.
Vũ Quân Thành hướng sang người trợ lý mới mà Vũ Quân Việt cho bên cạnh mình
-Đem điện thoại của cậu đưa đây.
Trợ lý có phần sợ hãi liếc nhìn Vũ Quân Việt
-Con làm gì vậy, chẳng phải con cũng có điện thoại hay sao?
-Ba cố tình bảo cậu ta mua cho con cái thứ điện thoại rẻ rách này?
Không nói thêm nữa, Vũ Quân Thành liền một đường hướng xuống đánh ngã trợ lý làm Vũ Quân Việt bất ngờ đứng dậy. Vũ Quân Thành cầm lấy điện thoại lên, bật mạng tìm kiếm vài phút. Anh giống như bị đánh một cú thật mạnh vào trái tim, không dám tin những gì xảy ra chỉ mới vài ba ngày qua. Giống như đã có một trận sóng gió xảy ra mà cho đến bây giờ anh mới biết được. Vũ Quân Thành đặt điện thoại xuống, ánh mắt sắc nhọn nhìn Vũ Quân Việt
-Ba giải thích cho con rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đây có phải lý do ba cố tình không cho con biết?
-Quân Thành, con bình tĩnh đã, mọi việc không như con nghĩ, ba sao có thể
-Bác Vũ, con đến rồi đây...a...? Vũ Quân Thành, anh về rồi a?
Bạch Nhất Thiên ôm túi hoa quả và bánh kẹo vui vẻ đi vào trong nhà. Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn y
-Vừa lúc anh trở về, em có mang chút hoa quả
-Là cậu phải không?-Vũ Quân Thành cố gắng kìm nén cơn giận. Anh đi đến trước mặt Bạch Nhất Thiên rồi nói tiếp-Là cậu gây ra mọi chuyện, từ việc cậu quay trở về Mỹ, đến những chuyện vừa rồi, là cậu làm đúng không?
Bạch Nhất Thiên nhất thời á khẩu, y liếc nhìn Vũ Quân Việt rồi nhìn trợ lý đang ôm mặt
-Anh nói gì em không hiểu...
Vũ Quân Thành liếc nhìn cửa phòng của mẹ đang khép hờ, anh giận dữ kéo tay Bạch Nhất Thiên ra ngoài sân vườn sau. Bạch Nhất Thiên mãi mới thoát khỏi bàn tay của Vũ Quân Thành, đau đớn oán giận.
-Tôi cuối cùng bị cậu quay như một con rối, vẫn ngu ngốc cho đến bây giờ mới phát hiện mọi chuyện...
-Em không làm! Em không hãm hại cậu ta...
Vũ Quân Thành bật cười, hai mắt anh đỏ lên
-Tôi còn chưa nói, cậu đã thừa nhận...được lắm Bạch Nhất Thiên....
-Anh...-Bạch Nhất Thiên che miệng.-Em...em cũng vừa biết chuyện này...em đến đây để nói cho anh biết
-Đủ rồi! Tôi nhất định không để cậu đắc ý, Bạch Nhất Thiên. Cậu trở về đi, chỗ này không chào đón cậu.
Vũ Quân Thành toan quay lại thì Bạch Nhất Thiên vội vàng ôm chầm lấy anh từ phía sau
-Nghe em nói đã
-Buông ra
-Vũ Quân Thành
Không nói thêm lời nào, Vũ Quân Thành hất tay Bạch Nhất Thiên ra rồi đi thẳng vào bên trong. Anh lấy chìa khóa xe, không muốn nhìn Vũ Quân Việt rồi đi ra ngoài, một mạch phóng nhanh trên đường.
Dừng lại trước cửa hàng điện thoại lớn, anh mua ngay một chiếc điện thoại mới, người bán hàng cũng không mất nhiều thời gian chỉnh sửa, nhưng đến khi nhận ra mình không thể nhớ được số điện thoại của Hạ Dương. Vũ Quân Thành thở dài, số của Tiêu Tuyết lẫn trợ lý Trịnh Vương của mình đều không nhớ, Vũ Quân Thành đấm mạnh vào vô lăng. Mở tài khoản mạng xã hội, anh cũng không nhớ được mật khẩu...
Ngay đêm nay, Vũ Quân Thành đặt vé máy bay trở về C quốc, Vũ Quân Việt nhìn con trai sắp xếp hành lý, ông thở dài.
-Con cũng đừng trách Tiểu Thiên...
-Ba cũng nói với Bạch tiên sinh, với khả năng dìm người khác xuống dưới như vậy của con trai ông ta thì một mình cậu ta cũng tự lo được, con không có khả năng như vậy.
Vũ Quân Việt nhíu mày nhìn con trai đi vào trong phòng
Vũ Quân Thành đóng nhẹ cánh cửa, Yến Nhi đang mơ màng, thấy động thì mở mắt
-Con đánh thức mẹ a?
-Không....giờ này con vẫn chưa thay đồ sao? Công việc sang đây rồi vẫn còn bận như vậy?
Nhìn thấy lo lắng trong mắt của mẹ mình, anh mỉm cười lắc đầu nắm lấy tay bà
-Con không sao...mẹ, chỉ là con phải lập tức quay về C quốc trong đêm nay...
-Mẹ...lần trước mẹ có hỏi con có người yêu chưa...lần này, con trở về là để tìm cậu ấy, xác định lại rõ ràng tình cảm của mình...
-Quân Thành...thật sự...?-Yến Nhi mỉm cười, hai mắt long lanh.-Rốt cuộc cũng có người để con động tâm rồi....
Chú thích: (*) Lourmarin: là một thị trấn nhỏ miền đông nam nước Pháp, điểm đến phổ biến của du khác và những nghệ sỹ. Nơi đây có những con phố nhỏ thú vị, những phòng trưng bày tranh... cùng khung cảnh cánh đồng hoa oải hương lãng mạn. (wiki)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT