Hạ Dương gật đầu cười nhìn Trịnh Vương, sau đó mới rụt rè đi lên cầu thang dẫn lên trực thăng.
Bên trong không tính quá xa hoa nhưng đối với Hạ Dương lần đầu được chiêm ngưỡng, vẫn là thụ sủng nhược kinh. Vũ Quân Thành từ trong đi ra, Hạ Dương giật mình ngơ ngác nhìn anh. Vũ Quân Thành vô cùng yêu thích biểu cảm này của Hạ Dương, gặp nhau đã trở thành quen thuộc, nhưng là mỗi lần Hạ Dương nhìn anh như vậy, trong lòng anh trở nên dịu dàng vô cùng.
-Muốn đưa em đi du lịch vài ngày. Tôi đã hỏi Tiêu Tuyết về lịch trình của em rồi.
Hạ Dương nghe được lý do thì lại càng kinh ngạc, Vũ Quân Thành muốn đưa cậu đi du lịch cùng sao, chỉ có hai người?
-Vũ tiên sinh...
-Sao? Em không thích sao?
-Không có...chỉ là bất ngờ quá thôi...lần đầu được lên máy bay sang trọng thế này, hơn nữa còn được cùng anh đi du lịch...-Hạ Dương cười cười
Vũ Quân Thành cũng chỉ cười sau đó ngồi xuống ghế, Hạ Dương a một tiếng rồi nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
-Ăn mặc phong phanh như vậy?
-Em...vội quá...
Vũ Quân Thành đem khăn bên cạnh đắp lên người cho Hạ Dương rồi vươn sang giúp cậu thắt dây an toàn. Anh xoa xoa mái tóc của Hạ Dương rồi nói
-Ngủ đi, trực thăng sẽ cất cánh bây giờ, đến nơi sẽ gọi em.
-Cảm ơn anh, Vũ tiên sinh.
Hạ Dương cười rộ lên, sau đó chần chừ nhìn anh, mãi mới cất lời
-Em có thể hôn
Còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Quân Thành đã cúi đầu xuống hôn lên môi Hạ Dương, cậu mỉm cười hơi hé miệng để anh dễ dàng xâm nhập vào bên trong, hai tay Hạ Dương vòng qua cổ anh ôm chặt lấy anh, Vũ Quân Thành âu yếm hôn sâu.
Hạ Dương mệt muốn chết, cho nên sau đó nhanh chóng liền chìm vào giấc ngủ. Vũ Quân Thành nhìn Hạ Dương ngủ yên rồi mới lấy máy tính bảng xem tài liệu.
Hạ Dương ngủ rất ngoan, hầu như không có trở mình hay vung chân tay lung tung, Vũ Quân Thành cũng đặc biệt yêu thích dáng vẻ lúc ngủ của Hạ Dương, vừa lộ ra vẻ trẻ con lại nhìn thế nào cũng hết sức dịu dàng. Nguyên cả hè phải quay phim ở ngoài trời rất nhiều mà Hạ Dương lại không hề bị đen đi. Có lần cậu nói muốn đi phơi nắng để có làn da sạm đi một chút, nhưng Vũ Quân Thành hiển nhiên chỉ cười, nói em chẳng bao giờ đen được đâu.
Ngủ tầm gần 1 tiếng thì Hạ Dương tỉnh dậy, cậu dụi dụi mắt sau đó ngước nhìn Vũ Quân Thành, anh cũng đã ngủ rồi. Làm việc nhiều như vậy không mệt mới lạ, Hạ Dương nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho anh, sau đó chính mình ngượng ngùng vươn người sang hôn anh một cái. Hạ Dương đỏ mặt thở phào, may mắn Vũ Quân Thành không có tỉnh dậy. Hạ Dương mỉm cười nhìn Vũ Quân Thành ngủ say, lông mi anh rất dài, cả người thậm chí là ngủ vẫn mang hơi thở vương giả, vừa nam tính lại quyến rũ. Hạ Dương chợt nghĩ, có phải Bạch Nhất Thiên trước kia cũng như cậu hiện tại, cũng đã từng rất hạnh phúc thế này, sau đó lại bị đẩy ra xa. Hạ Dương nghĩ ngợi, bản thân chính mình không có nhiều thủ đoạn như Bạch Nhất Thiên, chỉ biết ngốc ngếch mà bên cạnh anh, lấy lòng anh, hy vọng thời gian bên anh có thể kéo dài thêm thật lâu. Nhưng là, cậu cũng có thể bị anh bỏ, có ai biết trước được điều gì, không sớm cũng muộn thôi, Hạ Dương nghĩ đến đây thì hai mắt nóng lên, cái mũi đỏ ửng, cậu không muốn sau này như Bạch Nhất Thiên, cậu tham lam muốn anh giữ cậu lại bên cạnh, mãi mãi như vậy...Hạ Dương không biết vì sao Bạch Nhất Thiên bị Vũ Quân Thành bỏ, cậu vừa muốn biết lại không muốn, muốn biết để bản thân còn tránh đi, nhưng một phần không muốn biết, cậu sợ bản thân cũng có thể như vậy. Hạ Dương mạnh mẽ khi đối chọi một mình, nhưng lúc bên cạnh anh, Hạ Dương rất dễ xúc động, người như vậy, tổn thương rất nhiều.
Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, Hạ Dương bật cười lắc đầu rồi vội vàng lau đi, cậu nhẹ nhàng nằm gần anh hơn, tham lam muốn hết thảy mùi hương thơm của anh về mình.
Hai người tỉnh lại khi trời đã sáng, Vũ Quân Thành đứng dậy đi vào trong mang bữa sáng ra. Hạ Dương đang hết sức phấn khích khi quan sát không gian bên ngoài qua ô cửa máy bay, thực sự là vô cùng đẹp. Lần đầu tiên Hạ Dương thấy được khung cảnh đẹp thế này
-Thích như vậy?-Vũ Quân Thành mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương
Hạ Dương gật đầu, vừa lấy khăn trải ra giúp Vũ Quân Thành, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn ra ngoài
-Em vốn không được đi du lịch nhiều, có 2 hay 3 lần đi cùng ba mẹ khi còn bé. Sau này cũng không được đi đâu nữa...Cảnh ở đây lại đẹp như vậy, là lần đầu thấy được...
-Chẳng phải trường đại học của em luôn tổ chức cho sinh viên hay sao?-Vũ Quân Thành cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi mới nói
-Vâng, có tổ chức hai lần, nhưng lần đầu em về nhà, lần sau bị ốm nặng, không đi được...Có phải trông em bây giờ rất buồn cười không...-Hạ Dương bật cười nhìn anh
Vũ Quân Thành uống một ngụm nước lọc, sau đó mới trả lời
-Tôi cũng không đi du lịch nhiều, chẳng qua đi đi đi lại mấy nước đều vì công việc, nhưng thực sự để nghỉ dưỡng thì hầu như không có.
Vũ Quân Thành bật cười, anh hiểu ý cậu muốn nói gì
-Trước kia cũng không có. Chỉ có thời trung học đi với gia đình, sau ba mẹ cũng bận, lên đại học có đi cùng bạn 1 lần, tự đi 1 lần, rồi từ đó đến giờ không đi thêm nữa.
-A!-Hạ Dương đương nhiên bị bất ngờ. -Thật như vậy....
Hạ Dương gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn anh rồi nói
-Em đương nhiên cao hứng, rất vui nữa! Được cùng anh đi du lịch như vậy....em rất vui...thực sự rất vui...
Hơn nữa, sau nhiều năm như vậy, hóa ra không phải là ai khác, mà là chính mình, không vui sao được chứ...
Hạ Dương nói xong rồi tủm tỉm cười, có chút ngượng mà liếc liếc quan sát biểu tình của anh. Vũ Quân Thành biết rõ cậu đang nghĩ gì, anh cũng chỉ cười gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Lúc trực thăng hạ cánh, sau đó Hạ Dương cùng Vũ Quân Thành đi xuống, phía sau có bảo vệ xách đồ cho hai người.
Hạ Dương bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngây ngốc, đứng hóa đá một lúc. Trước mắt cậu là một bờ biển rộng bao la trải dài, nước biển xanh màu ngọc bích, gió thổi không lớn, phía xa có mấy ngôi nhà nho nhỏ trên bãi cát, phía bên trong còn có con đường dẫn vào rừng. Hạ Dương nhìn anh, anh bật cười xoa đầu cậu, chính mình cũng không phát hiện hành động này muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu. Hạ Dương được đồng ý thì vội vàng tháo giày để gọn một chỗ rồi chạy chân trần trên cát. Cậu cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, vui vẻ chạy ra biển phía trước. Dưới ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, nụ cười của Hạ Dương thậm chí còn chói chang hơn. Vũ Quân Thành để vệ sĩ mang đồ vào trong nhà phía trước, còn anh đứng đó nhìn Hạ Dương vui vẻ.
Hạ Dương cười tươi khi sóng đánh vào, Hạ Dương nhăn nhó khi bị trượt ngã, Hạ Dương thích thú nghịch những con ốc biển, Hạ Dương vẫy tay cười rộ lên với anh, tất cả những biểu cảm của Hạ Dương, Vũ Quân Thành thu lại vào mắt không bỏ xót một chi tiết nào. Nụ cười ấy, dáng vẻ ấy, hết thảy khiến anh càng có cảm giác mãnh liệt muốn giữ lại cho bản thân mình, không được phép ai thấy một Hạ Dương đơn thuần như vậy. Đột nhiên muốn mang Hạ Dương giấu đi, không để cậu làm người nổi tiếng nữa. Vũ Quân Thành đau đầu, anh đang nghĩ gì vậy. Loại yêu thích này biến thành tình cảm gì rồi...
Hạ Dương chơi đùa một lúc rồi sau đó mới quay lại chỗ anh. Cả người mang theo hơi thở của sóng biển, anh mỉm cười
-Chơi vui không?
-Vâng...cảm ơn anh, Vũ tiên sinh...
Hai người sóng vai đi về phía dãy nhà phía trước. Vì đã được thông báo, cho nên người làm ở đây đã dọn dẹp cả nhà một lượt trước khi hai người đến. Nhà tuy không lớn, nhưng từ cách trang trí đến kiến trúc đều không thể chê một điểm nào. Còn có cửa kính sát đất nhìn ra biển, màn gió màu be lúc nào cũng tung bay trong gió, Hạ Dương vô cùng thích ngôi nhà này.
Hạ Dương thay quần áo, cậu mặc một chiếc quần đùi, áo phông vẫn mặc nguyên như vậy, mang theo một cái phao bơi, Vũ Quân Thành cũng mặc như Hạ Dương, hai người chuẩn bị một chút rồi đi ra biển. Người làm đã đặt ghế và bàn cùng đồ ăn uống sẵn ở đây, không có việc gì đã được lệnh lui ra ngoài. Vũ Quân Thành muốn từ bây giờ không có bất cứ sự xuất hiện của người lạ nào cả, chỉ có anh và Hạ Dương.
Hạ Dương sau khi hỏi anh mới biết được đây là hòn đảo mà anh đã mua từ 4 năm trước, cho trùng tu lại, xây dựng thêm nhà, sau đó chẳng có thời gian mà đến đây, cho nên lần đi cùng Hạ Dương là lần thứ hai sau khi đến mua.
Vũ Quân Thành quan sát Hạ Dương, thấy cậu rất thích biển, tất cả những thứ thuộc về biển, từ không khí mùi vị mặn mòi, từng cơn gió, từng con sóng, đến bãi cát mịn như êm. Hạ Dương chơi đến vui vẻ. Vũ Quân Thành sau đó cũng ra bơi một chút.
Hai người không cần sự ồn ào như lúc còn trong thành phố, duy nhất có hai người vẫn hết sức vui vẻ.
Buổi tối, Hạ Dương nấu một bàn đồ ăn, một mình cậu lấy các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn, còn rượu vang thì Vũ Quân Thành đem từ nhà đến. Hạ Dương còn cố tình đốt thêm nến, hoa là cậu hái được một bó ngoài kia cho vào một cái bình nhỏ-vốn là đồ trang trí trong nhà.
-Không nghĩ em còn có thể nấu ăn đa dạng như vậy.
-Cảm ơn anh...Vũ tiên sinh, anh ăn thử đi...tất cả vị em đều nấu theo sở thích của anh....-Hạ Dương vì hồi hộp mà không ngừng yên
Vũ Quân Thành gật đầu rồi ăn. Hạ Dương nấu ăn ngon, anh không phủ nhận, nhưng tối nay có cả hoa và nến, lại làm anh càng yêu thích. Bởi lẽ, chưa ai thực tâm mà vì anh chuẩn bị như vậy. Anh tuy không nói ra, nhưng hết thảy ý cười trên gương mặt đã biểu lộ rõ ràng.
Hai người ăn xong sau đó đi dạo ngoài bờ biển. Buổi tối sóng đánh vào không phải âm thanh ồn ào mà ngược lại hết sức dễ chịu, Hạ Dương nghịch ngợm đuổi theo từng con sóng. Ánh trăng trên cao rọi xuống nụ cười tươi của Hạ Dương, Vũ Quân Thành đột nhiên thấy muốn hôn cậu.
Nhưng Hạ Dương không may trượt chân, cả người ngã xuống, Vũ Quân Thành giật mình, Hạ Dương bật cười, quần áo ướt sạch, mái tóc rũ nước. Chưa kịp nói gì, trên môi đã truyền đến hơi thở nóng ấm, ngay sau đó là một nụ hôn bất ngờ. Vũ Quân Thành cũng xuống biển, cả người ướt đẫm, ôn nhu ôm lấy gương mặt của Hạ Dương mà hôn sâu. Hơi thở dồn dập, bàn tay sau đó từ mặt chuyển xuống cơ thể của Hạ Dương. Áo phông mỏng bị ướt dán vào ngực, anh mỉm cười hôn lên cổ Hạ Dương, lần này đặc biệt gấp gáp, mãnh liệt. Hạ Dương hạnh phúc đáp lại, hai người giống như bị kích thích mạnh mà hôn siết không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT