-Dù sao không thể ngồi ở đây mãi được, chi bằng em nên đến nhà mới xem thế nào.
Vũ Quân Thành gật đầu không do dự.
-Tôi sẽ nói tài xế đưa em đi. Em xuống bằng thang máy chuyên dùng, ông ấy sẽ đợi em ở dưới.
Hạ Dương muốn nói, có thể đưa em đi được không, nhưng lại thôi, cậu cười cười cảm ơn ôm tài liệu rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vũ Quân Thành khẽ nhắm mắt, tựa lưng ra ghế. Chuyện tình cảm khiến anh vô cùng đau đầu.
Từ khi có sự xuất hiện của Hạ Dương, từ lúc trước, khi anh gặp Hạ Dương nhiều hơn, anh đã không còn nhớ đến Lục Nhiên nhiều như trước, tâm trí hoàn toàn bị nụ cười của cậu choán lấy. Nhưng là, anh vẫn còn vướng bận quá khứ, cho nên đã rất nhiều lần cự tuyệt bản thân chủ động quan tâm đến Hạ Dương. Lần này chính cậu ấy đến cầu xin mình, Hạ Dương vốn dĩ luôn lạc quan, lúc nào cũng nỗ lực cố gắng, còn dám ra tay với Lăng Vĩ, lại đến trước mặt mình chủ động như vậy, còn nói cái kia, quy tắc ngầm...
Vũ Quân Thành không hiểu, rốt cuộc Hạ Dương đang nghĩ gì về anh nữa. Có lúc anh nghĩ, liệu Hạ Dương đến với anh có phải như những người khác ham mê danh tiếng, nhưng là, vì sao Hạ Dương phải cự tuyệt Lăng Vĩ như vậy. Lăng Vĩ dù sao cũng là giám đốc của Bình Nguyên, tuy so với Khải Uy Vũ có phần kém hơn một chút nhưng với khả năng của Lăng Vĩ, có thể thừa sức đưa Hạ Dương lên cao...
Hôm nay Bạch Nhất Thiên muốn hẹn ăn tối cùng Vũ Quân Thành ở nhà anh, Vũ Quân Thành nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng đồng ý.
Lúc Bạch Nhất Thiên đến, thức ăn đang được người giúp việc dọn ra, Vũ Quân Thành đang ngồi đọc báo. Bạch Nhất Thiên cười tươi ngồi xuống bên cạnh anh, ôm ạnh một cái thật chặt.
-Em mặc ít áo như vậy, còn sợ trời không đủ lạnh- Vũ Quân Thành nhíu mày, đột nhiên nhớ tới Hạ Dương, không biết có mặc đủ ấm không
-Em mặc ít như vậy khi ở cạnh anh thôi! Em đói quá, Vũ tiên sinh, anh muốn ăn cơm chưa?
Vũ Quân Thành gật đầu, hai người ngồi vào bàn ăn. Trong bữa cơm, Bạch Nhất Thiên đều là người chủ động nói chuyện, cũng chủ động gắp đồ ăn cho anh, Vũ Quân Thành chỉ đáp lại có lệ. Bởi lẽ hiện tại anh đang nghĩ xem, Hạ Dương có cảm thấy quen khi dọn đến chung cư mới hay chưa, giờ này đã ăn cơm chưa, hay vẫn mải lên mạng đọc linh tinh rồi suy nghĩ này kia...Kỳ thực bây giờ, Hạ Dương đang ăn cơm với Nhâm Kiều vì tâm tình cậu hết sức vui vẻ!
-Vũ tiên sinh, đêm nay em có thể ở lại được không?
Vũ Quân Thành thở dài, anh lắc đầu
-Hôm nay tôi có rất nhiều việc...em ăn xong chưa, xong rồi thì tôi gọi người dọn
Bạch Nhất Thiên vẫn nhẫn nại cười. Hai người ngồi ở phòng khách xem tivi. Bạch Nhất Thiên chuyển kênh thì bất chợt tivi đang chiếu về buổi họp của Hạ Dương sáng nay. Bạch Nhất Thiên lập tức tắt tivi, Vũ Quân Thành trong lòng khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài. Bạch Nhất Thiên đứng dậy, đi đến tủ rượu lấy một chai rượu Vitiano và hai cái ly, rót đầy rồi đưa cho anh.
-Hôm nay em vừa đóng máy một bộ phim ngắn rất thuận lợi, cho nên muốn cảm ơn anh vì đã đề nghị đạo diễn cho em vào vai chính...Cạn ly
Vũ Quân Thành gật đầu uống một hớp rượu
-Anh phải uống hết...
Anh thở dài, lại uống cạn ly rượu, Bạch Nhất Thiên hài lòng. Y đứng dậy, đi đến chỗ công tắc rồi tắt đèn, Vũ Quân Thành khẽ cau mày, lại muốn làm cái gì...
Bạch Nhất Thiên chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh. Bạch Nhất Thiên mỉm cười
-Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn giữ em bên cạnh, đó là điều khiến em hạnh phúc nhất...Vũ tiên sinh, em thực sự rất hạnh phúc.
-Em say rồi...
-Em không say, mới uống hai ly thôi. Vũ tiên sinh, từ lúc ba em nhờ anh, anh đồng ý ở bên em, giúp đỡ em...em rất vui, nhưng là anh có thể mở lòng, có thể yêu em hay không?
Vũ Quân Thành khẽ nhắm mắt, Bạch Nhất Thiên mừng rỡ, y định hôn lên môi anh thì bị anh dùng tay chặn lại
-Bạch Nhất Thiên, ngay từ đầu, là ba em nhờ tôi giúp đỡ em, giúp em trở nên như hôm nay, ngoài ra không có yêu cầu gì khác. Cho nên, tôi giữ em lại chỉ vì đã đáp ứng với Bạch lão gia giúp đỡ em, mọi người tuy không nói ra nhưng đều hiểu có tôi bên cạnh, em đều không xảy ra chuyện gì, một scandal cũng không có, nhưng Bạch Nhất Thiên, chuyện tình cảm không phải ép buộc là được.
Bạch Nhất Thiên nhất thời bị lời nói của Vũ Quân Thành làm cho bất ngờ, gương mặt cứng nhắc nhìn anh, y bật cười
-Em ở bên anh, lấy danh nghĩa tình nhân bên anh hơn 4 năm, anh nói không có một chút tình cảm nào sao? Anh rõ ràng đã quên Lục Nhiên rồi!
-Em đừng nhắc đến Lục Nhiên, giữa chúng ta căn bản không có liên quan gì đến Lục Nhiên!-Vũ Quân Thành giận
-Anh nói đi, em phải làm gì anh mới
-Bạch Nhất Thiên, em dừng lại đi, tôi không có tình cảm gì với em trên mức bạn bè, bao dưỡng em như vậy, lý do như đã nói, vì ba em.
Bạch Nhất Thiên sững sờ, cố nén nước mắt lại rồi nói
-Vậy em hỏi anh, chuyện của Hạ Dương là sao?
-Nói cho em rõ, là Hạ Dương chủ động đến gặp tôi. Em đừng có nghĩ linh tinh hay cố tình làm gì lên người cậu ấy.
Bạch Nhất Thiên bật cười
-Một An Hạ Dương nhỏ bé vô danh, chỉ mới nổi tiếng, mà bằng vài lời cầu xin anh, anh đã đồng ý ký hợp đồng, anh nói cái lý do này làm cho người khác tin hay sao! Anh thích cậu ta có phải không? Nhưng cậu ta đâu có giống Lục Nhiên, một chút cũng không!
Vũ Quân Thành đẩy Bạch Nhất Thiên sang bên cạnh, anh đứng dậy nhìn xuống y, giọng lạnh lùng không chút từ tính
-Tôi nói rồi, em còn cố tình nhắc đến Lục Nhiên. Tôi không cho phép em lôi lại chuyện cũ, đã là quá khứ nên được để yên. Em nói đúng, Hạ Dương chính vì khác Lục Nhiên, cậu ấy khác biệt tất cả, cho nên mới khiến tôi để ý.
-Vũ Quân Thành...anh điên rồi!- Bạch Nhất Thiên đứng dậy nhìn anh.- Tên tiểu tử đó ngoài bộ dạng dễ nhìn một chút, gầy như vậy thì có cái gì anh chú ý! Còn em, em là người bên cạnh anh lâu nhất, lại yêu anh như vậy, không lẽ
-Trở về đi.- Vũ Quân Thành ngắt lời
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Vũ Quân Thành vang lên, Bạch Nhất Thiên ở gần nhanh chóng lấy lại, màn hình hiển thị hai chữ Hạ Dương, Bạch Nhất Thiên cười, bấm nút nghe, anh im lặng nhìn y
-Tôi Bạch Nhất Thiên đây, giờ này cậu còn gọi cho anh ấy làm gì, tôi đang cùng một chỗ với anh ấy. Nói cho cậu biết, cậu không bao giờ có cơ hội bò lên giường của Vũ Quân Thành đâu!
Bạch Nhất Thiên tắt điện thoại, Vũ Quân Thành nhìn điện thoại của mình bị ném trên ghế sofa, anh mỉm cười nhìn Bạch Nhất Thiên
-Bạch Nhất Thiên, em ngày càng tiến bộ, ngày càng lợi hại như vậy, cho nên từ sau hôm nay, tôi và em ngoài quan hệ ông chủ nghệ sĩ thì không còn loại quan hệ như trước nữa. Giúp đỡ em đến nay là đủ rồi, con đường em đi, em cứ việc tiếp tục.
-Vũ Quân Thành...sao anh có thể đối xử với em như thế!
-Bạch Nhất Thiên, em còn muốn tiền bồi thường bao nhiêu cứ nói.- Vũ Quân Thành vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng
-Vũ Quân Thành, anh không sợ em sẽ nói với ba anh sao? Ba anh và ba em dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, anh chẳng lẽ không sợ ba
-Em nghĩ lấy điều đó ra đe dọa tôi được hay sao? Bạch Nhất Thiên, sức nhẫn nại của tôi đến nay đã quá giới hạn rồi. Em trở về đi.
Vũ Quân Thành xoay người cầm điện thoại rồi đi lên lầu, để lại Bạch Nhất Thiên đứng trân trân đó vì sốc mà không nói được lời nào. Y biết, lần này không như những lần trước, Vũ Quân Thành nói được làm được.
Bạch Nhất Thiên cười lớn, cầm theo áo khoác mở cửa ra, trước đi đi khỏi còn nói lớn
-Vũ Quân Thành, anh sẽ phải hối hận khi bỏ rơi em!
Vũ Quân Thành cầm một điếu thuốc lên hút, anh đứng ở ban công từ đó cũng đã gần một tiếng. Lâu rồi anh không hút thuốc, từng nói với ba rằng hút thuốc hại như vậy mà ba vẫn còn hút, đến khi ba cai được, chính mình lại không tránh được. Anh nhớ đến bóng dáng nhỏ bé của Hạ Dương cũng đứng đây, trước ánh nắng mùa đông nhạt nhòa, gương mặt Hạ Dương bừng sáng lên, nụ cười của cậu khi nói chuyện điện thoại với ba, Vũ Quân Thành lắc đầu cười.
Điện thoại rung nhẹ, là tin nhắn của Hạ Dương gửi đến "Thật xin lỗi đã làm phiền hai người. Em gọi điện chỉ muốn cảm ơn anh vì căn hộ mới rất phù hợp với em."
Vũ Quân Thành mỉm cười. Anh tắt điện thoại rồi tiếp tục đọc báo, hoàn toàn không để tâm chuyện vừa xảy ra trong lòng.
Hạ Dương nằm lăn qua lăn lại trên giường, cậu thở dài. Đã hơn nửa tiếng từ khi cậu nhắn cho Vũ Quân Thành, hai người đó, chắc là đang rất vui vẻ đi. Lúc nãy khi gọi điện, bị Bạch Nhất Thiên mắng, Hạ Dương có chút ngoài ý muốn mà không khỏi buồn. Với cái tiến độ chậm chạp này của cậu, không biết bao giờ mới có thể khiến anh chú ý. Hạ Dương bĩu môi.
Hạ Dương chụp một bức ảnh để mặt mộc, môi có thoa son dưỡng, trên người mặc bộ đồ ngủ con gấu đáng yêu đăng lên trang cá nhân của mình với caption "Sau nhiều chuyện xảy ra, tôi chân thành từ tận đáy lòng cảm ơn tất cả các bạn vẫn luôn ủng hộ và bên cạnh tôi. Tôi sẽ cố gắng hơn trước, nỗ lực làm việc, chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không để các bạn yêu quý phải lo lắng, thất vọng. Tôi yêu các bạn, Hạ Dương"
Vài phút sau, bên dưới ảnh đã có đến mấy trăm bình luận
"Bây giờ mới thấy tiểu khả ái, nhớ cậu quá"
"Luôn yêu thương Hạ Dương"
"Hạ Dương đáng yêu quá, thế này bảo sao có thể ghét bỏ được"
Lúc này, Vũ Quân Thành cũng đang mở điện thoại xem, thấy Hạ Dương đăng ảnh mới thì lập tức nhấn vào. Anh mỉm cười, nhìn mái tóc rối này, đáng yêu như vậy, nụ cười lúc nào nhìn vào cũng để người khác yên tâm.
Hôm sau, Hạ Dương ngủ thẳng đến tận trưa, lúc tỉnh dậy đã là gần 10 giờ, Hạ Dương lười biếng nằm trên giường không chịu dậy.
Căn hộ mới mà công ty an bài cho khiến Hạ Dương thật sự rất thích. Có 1 phòng ngủ, bên trong có phòng tắm, ngoài là phòng bếp và phòng khách, tuy nhỏ nhưng đồ đạc tiện nghi vô cùng. Nói Khải Uy Vũ luôn luôn đặt quyền lợi của nghệ sĩ lên hàng đầu thật sự là không sai, Hạ Dương vui vẻ cười khúc khích.
Ăn sáng xong, cậu nhắn cho Vũ Quân Thành một tin, chỉ là hỏi thăm bình thường rồi đem lịch trình ra xem. Cậu có một buổi tham gia chương trình giải trí, sau đó người đại diện sẽ đem vài kịch bản phim đến cùng Hạ Dương thảo luận để lựa chọn casting. Hạ Dương thở dài, người này lúc nào cũng chỉ đọc tin nhắn của cậu mà chẳng trả lời, chắc là nên quen dần như vậy.
Hạ Dương nghỉ ngơi thật tốt trong mấy ngày này trước khi bắt đầu làm việc, mấy hôm nay, Vũ Quân Thành cũng bận rộn cho nên chẳng gọi điện cho Hạ Dương, hơn nữa với tính cách của anh, để anh chủ động dường như là một điều không dễ dàng...
Hôm Hạ Dương quay chương trình rất thuận lợi, sau đó cậu về công ty lấy đồ, vào phòng trang điểm thì gặp Bạch Nhất Thiên cùng stylist có vẻ đang cãi nhau
-Cô đem cái gì cho tôi thế này! Cô nghĩ tôi mặc cái này lên sân khấu sẽ thành trò hề hay sao!
-Thật xin lỗi, nhưng trang phục này hợp với concept của chương trình, hơn nữa
-Cô muốn cãi tôi? Cô có muốn ngay bây giờ bị sa thải hay không...-Bạch Nhất Thiên bây giờ mới để ý Hạ Dương bước vào, y cười.-Loại trang phục rẻ tiền này chỉ có cậu ta mới có thể mặc!
Hạ Dương ngẩn người, cậu chỉ cười không đáp lại, xem như không có trong mắt là được.
-Hạ Dương, cậu có biết là gặp tiền bối nên chào một tiếng hay không?
-Bạch ca, hảo. Bởi vì anh đang nói chuyện, cho nên không muốn ngắt lời anh. Xin phép, tôi về trước.
Bạch Nhất Thiên bật cười, liếc mắt để stylist ra ngoài rồi gọi Hạ Dương ở lại. Cậu mỉm cười nhìn Bạch Nhất Thiên, ở công ty xem anh làm gì được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT