An Ly mỉm cười lắc đầu nói: “Không, lúc đó em không thể xuất hiện trước
mặt anh với bộ dạng thê thảm ấy được, em thà rời xa anh chứ không muốn
làm gánh nặng của anh, em muốn lưu giữ hình ảnh đẹp nhất trong lòng
anh.”
An Ly cúi đầu nhìn chân của mình rồi nở nụ cười tự mỉa mai: “Thật không
ngờ, đã trốn bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt anh với
dáng vẻ này.”
Mộc Du Dương nhìn An Ly rồi buồn bã nói: “Cho dù em có trở nên dáng vẻ
gì thì trong lòng anh, em vẫn là cô gái xinh đẹp nhất, có nụ cười tươi
như hoa.”
An Ly nhìn sâu vào mắt Mộc Du Dương rồi khẽ nói: “Cảm ơn anh, Du Dương, anh nói như thế thật sự đã khiến em thở phào nhẹ nhõm.”
Nói xong, cô áp sát vào mặt Mộc Du Dương, khẽ đưa tay vuốt lên mặt anh
rồi thất thần lẩm bẩm đầy thương cảm: “Gương mặt em ngày đêm mong nhớ,
nằm mơ cũng muốn chạm vào này giờ cuối cùng cũng được chạm vào rồi.”
An Ly chủ động nhoài người lên, đặt đôi môi thanh thoát của mình lên môi Mộc Du Dương.
Nụ hôn quen thuộc ấy như đưa Mộc Du Dương quay về mấy năm trước, một
tình cảm chợt trào dâng trong anh, anh đưa tay ra ôm lấy An Ly, hồi đáp
lại nụ hôn của cô sau bao năm xa cách.
Hôn xong, An Ly vẫn ôm chặt Mộc Du Dương, khẽ nói vào tai anh: “Du Dương, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa nhé?”
Mộc Du Dương muốn trả lời ừ, nhưng trong đầu chợt thoáng hiện lên hình
ảnh của Phương Tiểu Ngư, nhớ lại cảnh tượng lúc anh rời khỏi lễ đường,
trên gương mặt cô dâu mặc áo cưới khi đó không giấu đi nổi vẻ đau đớn.
Trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, anh khẽ đẩy An Ly ra rồi nói: “Ở đây gió to, anh đưa em về nhà trước.”
An Ly không nhận được câu trả lời mong muốn, có hơi ngơ ngác, ngây người nhìn Mộc Du Dương một lát rồi gật đầu.
Mấy năm không gặp, Mộc Du Dương vẫn là một chàng trai đẹp trai ngời
ngời, khí chất phi phàm trong lòng cô, vẫn rất yêu cô, nhưng dường như
có một điều gì đó đã thay đổi rồi.
An Ly vừa về nước, vẫn chưa có chỗ ở ổn định, Mộc Du Dương bèn sắp xếp
cho cô và mấy vệ sĩ ở tại một căn biệt thự nhỏ của nhà họ Mộc.
Sau khi bố trí xong cho An Ly, Mộc Du Dương liền vội vàng quay lại lễ đường.
Mọi vật trang trí ở đây vẫn còn nguyên, chỉ là không còn nét hạnh phúc
ấm áp như lúc đầu nữa, khách khứa đều đã về hết, cô dâu cũng không thấy
đâu, cả lễ đường vắng lặng lạnh lẽo.
Mộc Du Dương gọi điện cho Phương Tiểu Ngư, nhưng không ai nghe máy.
Anh lại gọi cho Lương Vệ Lễ, hỏi tình hình sau khi anh bỏ đi.
Đầu dây bên kia, Lương Vệ Lễ lần đầu tiên to gan không kiềm được sự
trách móc với Mộc Du Dương: “Trời ơi anh ơi, hôm nay anh làm thế là
không đúng rồi, tuy cô An Ly đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều
kinh ngạc, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày cưới của anh, anh bỏ mặc
Tiểu Ngư mà đi trước mặt bao nhiêu người như thế, có biết cô ấy đáng
thương biết chừng nào không?”
Mộc Du Dương vừa bất lực vừa thở dài nói: “Tôi biết, nhưng tình cảm tôi
dành cho An Ly cậu cũng hiểu rõ mà, tôi không thể nhìn cô ấy rời xa tôi
lần nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách làm như thế thôi, tôi biết mình có lỗi với Tiểu Ngư, tôi sẽ xin lỗi cô ấy, giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Em cũng không biết nữa, sau khi anh đi thì cô ấy cũng đi, không biết đã đi đâu.” Lương Vệ Lễ thành thật trả lời.
“Thế còn Lạc Bảo Nhi, cũng đi cùng cô ấy sao?” Không biết vì sao, một
nỗi sợ sẽ mãi mãi mất đi Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư chợt dâng tràn
trong tim Mộc Du Dương.
Lương Vệ Lễ nói: “Không có, sau khi anh đi thì Tiểu Ngư hệt như người mất hồn, thế nên Lạc Bảo Nhi được ông đưa về nhà rồi.”
Mộc Du Dương thở phào nhẹ nhõm, anh biết rõ chỉ cần Lạc Bảo Nhi còn ở đây thì Phương Tiểu Ngư sẽ không thể đi quá xa được.
Anh cúp máy rồi gọi lại mấy lần nữa cho Phương Tiểu Ngư, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Anh đành cất điện thoại rồi quay về nhà họ Mộc.
Vừa vào cửa đã trông thấy vẻ mặt hằm hằm, giận mà không dám nói của lão quản gia.
Mộc Du Dương lập tức nhận ra việc mình bỏ đi khỏi đám cưới đã gây ra một ảnh hưởng rất lớn.
Anh cau mày hỏi: “Ông nội đâu?”
“Ở bên trong, lão gia đang rất giận, đại thiếu gia nói chuyện nên cẩn thận một chút!” Lão quản gia dặn dò.
Mộc Du Dương gật đầu rồi bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, Mộc lão gia đang ngồi một mình trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mộc Du Dương bước đến, cúi đầu chào rồi hỏi: “Ông nội, Lạc Bảo Nhi đâu rồi?”
Mộc lão gia thở dài, sắc mặt khó chịu nói: “Con còn mặt mũi hỏi Lạc Bảo
Nhi sao? Con xem con đã gây ra chuyện gì kìa! Lúc đầu người nói muốn kết hôn với Tiểu Ngư là con, hôm nay người chạy khỏi đám cưới cũng là con,
bên ngoài có biết bao nhiêu người đang chờ cơ hội cười nhạo nhà họ Mộc
chúng ta, lần này hay rồi, con đã cho họ một lí do rất tốt, con giải
thích đi, rốt cuộc con muốn gì?”
Mộc Du Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Con không có gì để giải thích.”
“Con…” Mộc lão gia nổi giận đùng đùng, chỉ vào mặt anh mà nói: “Con làm vậy là có ý gì? Hôn nhân đại sự đâu phải là trò đùa!”
Lão quản gia đứng bên cạnh chưa bao giờ trông thấy Mộc lão gia lại tức
giận đến thế, lão gia trước nay luôn là người ôn hòa lạc quan, nhưng một khi nổi giận thì thật sự là vô cùng đáng sợ!
Quản gia vội vàng chạy đến hòa giải, khuyên nhủ Mộc lão gia: “Lão gia,
ông đừng nổi giận, cứ nghe đại thiếu gia giải thích đã, chắc hẳn cậu ấy
phải có nỗi khổ tâm nào đó.”
“Nỗi khổ tâm gì chứ?” Mộc lão gia lập tức nói: “Rõ ràng là do thấy An Ly đã trở về nên muốn hủy hôn, không hề nghĩ đến cảm giác của Tiểu Ngư,
đúng là ích kỉ mà!”
Mộc Du Dương không trả lời, anh trước nay luôn rất tôn trọng Mộc lão
gia, nhưng anh thật sự không thể đưa ra một lời giải thích khiến ông hài lòng, mọi việc xảy ra ở hôn lễ quá bất ngờ, vượt qua khỏi sự suy xét lí tính của anh, sự việc đến nước này, anh cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.
Mộc Du Dương cúi đầu cung kính nói: “Thưa ông, tình cảm con dành cho An
Ly sâu sắc thế nào, mấy năm trước ông là người hiểu rõ nhất, từ sau khi
cô ấy mất tích, con đã bỏ ra mấy năm, tốn bao công sức để đi tìm cô ấy,
nhưng không có kết quả gì, lúc ấy con đã đau lòng biết chừng nào, ông
cũng nhìn thấy rất rõ. Việc ngày hôm nay xảy ra quá bất ngờ, con có phần lỗ mãng, nhưng con không thể đứng trước mặt An Ly mà kết hôn với cô gái khác được, con xin lỗi, hôn sự lần này đã khiến nhà họ Mộc mất mặt, về
mặt truyền thông, con sẽ xử lí mọi nguy cơ, ông không cần phải lo.”
Nói xong, anh khom người chào Mộc lão gia rồi quay lưng bước đến phòng ngủ của Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương khẽ đẩy cửa phòng, bên trong cực kì yên tĩnh, Lạc Bảo Nhi
đang nằm trên giường, lưng quay về phía cửa, trông có vẻ đã ngủ rồi.
Mộc Du Dương đắp chăn lại cho cậu, đưa tay vuốt tóc Lạc Bảo Nhi rồi bước ra ngoài.
“Chú ơi, chú không cần mẹ con con nữa sao?”
Lạc Bảo Nhi tưởng đã ngủ rồi đột nhiên lại cất tiếng nói, giọng nói đầy uất ức và đau lòng.
Mộc Du Dương đang định đóng cửa chợt khựng lại, Lạc Bảo Nhi quay người, mở đôi mắt to tròn nhìn Mộc Du Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT