An Ly tiếp tục khẽ nói: “Du Dương, em nghe tin anh kết hôn thì liền đến đây, em biết anh bây giờ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em, nhưng xin anh hãy tin em, tất cả mọi điều em làm đều là vì em yêu anh, tình yêu ấy suốt bao nhiêu năm nay không hề thay đổi.”

Mộc Du Dương nhìn An Ly, ánh mắt ngập tràn một tình cảm phức tạp, anh nhìn chiếc xe lăn mà cô đang ngồi, vẻ mặt lộ ra sự đau lòng: “An Ly, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại trở nên thế này?”

An Ly cúi đầu nhìn đôi chân của mình rồi nở nụ cười chua xót nói: “Nói ra rất dài, mấy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh có muốn nghe không?”

Mộc Du Dương chần chừ một lát rồi gật đầu.

An Ly lại nở nụ cười dịu dàng nói: “Du Dương, đừng kết hôn nữa, đi với em đi, em sẽ kể hết mọi việc cho anh nghe, em bằng lòng trả lời hết tất cả mọi câu hỏi của anh, anh đừng kết hôn với người khác.”

Mộc Du Dương không trả lời mà quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư.

Trên gương mặt cô dâu xinh đẹp giờ đây đã không còn nét ngượng ngùng và hạnh phúc nữa, đổi lại là một sự thắc mắc và bất an trước sự việc bất ngờ này, voan trắng trên đầu cô bay phấp phới từng đợt theo nhịp đập lo lắng trong tim.

An Ly thấy Mộc Du Dương cứ đứng yên do dự thì không thúc giục gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em chờ anh.”

Sau đó nhờ vệ sĩ đẩy xe lăn ra ngoài, từ từ rời khỏi lễ đường.

Mộc Du Dương nhìn theo bóng dáng An Ly rời đi, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi nữa, anh quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư một lúc rồi quay đầu đuổi theo hướng An Ly vừa đi.

Cả lễ đường lập tức huyên náo.

Phương Tiểu Ngư dường như nghe được tiếng giấc mơ của mình vỡ tan, bàn tay cô run rẩy, bó hoa cầm trong tay rơi xuống đất.

Cô cứ ngây người nhìn theo bóng Mộc Du Dương, ánh mắt kinh ngạc đau đớn.

Trên một con đường lớn của thành phố Y, một cô dâu xinh đẹp mặc bộ váy cưới đi lang thang bên đường, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Vẻ đau buồn trên mặt cô hoàn toàn không hợp với bộ áo cưới đang mặc.

Phương Tiểu Ngư cứ đi lang thang bên vệ đường, không biết đã đi bao xa, không biết đã đi bao lâu, cho dù phong cảnh bên đường có thay đổi thế nào, cô cũng không có tâm trạng ngẩng đầu nhìn.

Mộc Du Dương chạy khỏi đám cưới trước mặt tất cả mọi người, Phương Tiểu Ngư một mình đứng ngây ra ở bục lễ đường rất lâu mới phản ứng, giấc mơ đẹp mà cô tâm niệm giờ đã biến thành ác mộng, tất cả mọi người đều nhìn cô, hệt như đang chế nhạo cô vậy.



Cô quên mất mình đã rời khỏi lễ đường thế nào, chỉ biết đi mãi, cảnh tượng thê thảm ấy cũng hệt như năm năm trước khi cô rời khỏi nhà rồi nhìn thấy cảnh mối tình đầu của mình lên giường với người phụ nữ khác vậy.

Không, lúc này đây cô còn thấy đau lòng hơn lúc ấy nhiều!

Nước mắt câm lặng rơi ra, Phương Tiểu Ngư cũng không lau đi, cứ để mặc cho nước mắt rơi ướt đẫm chiếc áo cưới trắng tinh.

Đột nhiên, cánh tay cô được một bàn tay ấm áp nắm lại.

Phương Tiểu Ngư nước mắt đầm đìa quay đầu lại, nhìn thấy Tống Đình Hi đã đuổi theo mình cả quãng đường.

“Tiểu Ngư, em muốn đi đâu?” Tống Đình Hi đau lòng nhìn cô.

Phương Tiểu Ngư chầm chậm lắc đầu, thều thào nói: “Em không biết.”

Tống Đình Hi nhìn những giọt nước mắt cứ liên tục tuôn rơi trong mắt cô, lòng đau như dao cắt, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt Phương Tiểu Ngư.

Nhưng nước mắt của cô vẫn cứ rơi lã chã, lau thế nào cũng không hết, cô đau khổ ngẩng đầu nhìn Tống Đình Hi nói: “Đình Hi, anh ấy không cần em nữa, anh ấy bỏ em đi trước mặt bao nhiêu người, giờ em không còn gì nữa hết.”

Mỗi một giọt nước mắt của Phương Tiểu Ngư cứ như một nhát dao cứa vào tim Tống Đình Hi, anh vừa lau nước mắt cho cô vừa an ủi: “Không, em không phải không còn gì nữa, Tiểu Ngư, em còn có anh, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương giống như Mộc Du Dương đã làm, anh tuyệt đối sẽ không để em rơi lệ đâu!”

Phương Tiểu Ngư lúc này mỏi mệt vô cùng, cô áp vào ngực Tống Đình Hi, vùi đầu vào ngực anh, khóc tức tưởi, cố trút hết nỗi đau trong lòng mình.

Tống Đình Hi ôm chặt lấy cô, để mặc cho nước mắt thấm ướt đẫm áo sơ mi của mình.

Bên một bờ sông phong cảnh tươi đẹp ở ngoại ô thành phố, dưới một bóng cây to lớn xanh mát, có hai người đang ngồi trên bãi cỏ.

Cô gái mặc váy trắng, khoe đôi chân dài trắng trẻo đang ngồi yên lặng trên bãi cỏ, gương mặt xinh đẹp sắc sảo.

Bên cạnh cô là một chàng trai đẹp trai đang ngồi xếp bằng, mặc bộ đồ vét màu đen, cà vạt đã tháo ra từ lúc nào, vắt hờ hững trên cổ.

An Ly mỉm cười nhìn Mộc Du Dương khẽ hỏi: “Du Dương, anh còn nhớ nơi này không?”



Mộc Du Dương nhìn về phía xa xăm, dường như cũng đang nhớ về những kí ức năm xưa rồi trầm ngâm nói: “Nhớ chứ, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta hẹn hò.”

An Ly cúi đầu, miệng lại nở một nụ cười dịu dàng: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ, em thật sự thấy vui lắm.”

Mộc Du Dương quay đầu nhìn cô nói: “Tất cả những việc xảy ra khi chúng ta bên nhau, anh đều nhớ rất rõ.”

An Ly cũng nhìn Mộc Du Dương, ánh mắt tràn đầy cảm động và tình ý, cô hỏi: “Nếu anh vẫn chưa quên em thì tại sao lại kết hôn với người phụ nữ khác?”

Câu hỏi này thật sự đã làm khó Mộc Du Dương!

Nếu là trước khi An Ly trở về thì anh hoàn toàn có thể không do dự mà nói rằng là vì anh yêu Phương Tiểu Ngư.

Nhưng sự xuất hiện của An Ly ngày hôm nay đã hoàn toàn khiến lòng anh rối loạn, anh phát hiện tình yêu mình dành cho An Ly tuy đã trầm lắng đi một khoảng thời gian nhưng trước nay chưa bao giờ biến mất, sự quay về của An Ly hệt như một hòn đá khuấy động mặt hồ tình yêu yên ả ấy.

An Ly thấy anh mãi không trả lời thì liền nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không muốn trả lời thì có thể không trả lời.”

Mộc Du Dương thở phào, ánh mắt chuyển sang nhìn vào chân An Ly, đôi chân ấy nhìn bề ngoài không khác gì chân của người bình thường khỏe mạnh.

“Chân em không còn đi lại được nữa sao?” Mộc Du Dương hỏi dò.

An Ly khẽ gật đầu nói: “Đúng thế.”

Mộc Du Dương có hơi đau lòng hỏi: “Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lúc đầu em lại không từ mà biệt?”

An Ly nhìn đôi chân dài đã không còn cảm giác của mình, đưa tay vuốt nhẹ lên đó rồi cười đau khổ: “Nhớ lại lúc ấy, chúng ta bên nhau thật hạnh phúc ngọt ngào, em cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ sinh con đẻ cái cho anh, cùng anh sống cả đời bên nhau, nhưng ông trời lại không để cho em như ý.”

“Hôm ấy, em và anh đã có một buổi hẹn hò tuyệt vời, còn hứa hôm sau sẽ gặp lại, nhưng hôm sau, khi bố em chở em ra ngoài thì không may xảy ra tai nạn, bố em qua đời, em may mắn hơn bố, giữ được mạng sống nhưng đã mãi mãi mất đi khả năng đi lại, không bao giờ đứng lên được nữa.”

“Sau đó, mẹ em tái giá, em theo mẹ ra nước ngoài, trải qua một khoảng thời gian dài trị liệu, vết thương trên chân đã lành, nhưng vẫn không thể đi lại được, cũng không có cảm giác gì, bác sĩ nói chân em bị tật là do dây thần kinh, không còn cách chữa trị nữa, đành phải chờ kì tích xuất hiện thôi, nhưng không có anh với em mà nói thì sẽ không thể có kì tích xảy ra.”

Sự việc năm xưa quá kinh thiên động địa, quá đau thương đáng sợ, nhưng giọng điệu của An Ly thì lại rất bình thản, tựa hồ như như vụ tai nạn đó không phải xảy ra với cô mà là xảy ra với một người khác vậy.

Mộc Du Dương vừa nghe vừa cau mày, đau lòng nói: “Thì ra đây là lí do vì sao hôm sau em lại lỡ hẹn, nhưng tại sao em lại không cho anh biết mọi chuyện, tại sao lại rời xa anh? Nếu em cho anh biết thì anh đã bất chấp mọi giá mà chữa trị cho chân của em rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play