Tống Đình Hi hoàn toàn chẳng hiểu tình hình, nhưng thái độ của mấy bảo vệ ấy với Phương Tiểu Ngư khiến anh rất bất mãn.

Anh đứng chắn trước mặt Phương Tiểu Ngư, cau mày hỏi: “Cô ấy đã làm gì mà các anh lại nói như thế? Tại sao lại vô lí như vậy?”

Phương Tiểu Ngư vẫn nấp sau lưng Tống Đình Hi, xấu hổ không dám nói gì.

Một bảo vệ nói với Tống Đình Hi: “Anh đừng nhiều chuyện, đối với loại người không biết xấu hổ chuyên đi ăn chực ở đám cưới người khác thế này thì không cần phải lịch sự làm gì.”

“Đây không phải nhiều chuyện, cô ấy là bạn mà tôi dẫn đến cùng dự lễ cưới, cái gì mà ăn chực chứ?” Tống Đình Hi giận dữ.

Bảo vệ còn lại quan sát Tống Đình Hi một lượt rồi hỏi: “Anh là khách đến dự lễ cưới sao?”

“Sao, không tin à?” Tống Đình Hi vừa nói vừa rút tấm thiệp mời màu đỏ từ trong túi chìa ra cho bảo vệ, “Đây là thiệp mới đám cưới, có thể là giả sao?”

Bảo vệ nhận tấm thiệp xem xét kĩ càng, gương mặt sau đó lập tức trở nên lịch sự, nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, thành thật xin lỗi, là hiểu lầm thôi, mời hai vị vào trong, hôn lễ chắc là đã bắt đầu rồi, mau vào nhập tiệc thôi!”

“Ừ.” Tống Đình Hi gật đầu rồi quay sang nói với Phương Tiểu Ngư: “Hiểu lầm được giải quyết rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Phương Tiểu Ngư bán tín bán nghi nhìn tấm thiệp trong tay bảo vệ rồi bước ra từ sau lưng Tống Đình Hi.

Tống Đình Hi trông thấy dáng vẻ ấy của cô thì không khỏi bật cười, nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư đặt lên cánh tay mình rồi ga lăng dắt cô vào nhà hàng.

Hai người bước vào trong sảnh, nghi thức hôn lễ lúc này đã kết thúc, cô dâu chú rể giờ đang đi chào bàn, uống rượu với các vị khách.

Tống Đình Hi dẫn Phương Tiểu Ngư tìm được chỗ ngồi, vừa hay lại chính là chỗ vừa rồi cô đã ngồi.

Vị khách nữ trẻ tuổi kia trông thấy Phương Tiểu Ngư lại quay lại thì liền lập tức kinh ngạc hét lên: “Sao cô lại quay lại nữa?”

Tống Đình Hi ngơ ngác, còn Phương Tiểu Ngư thì lại cố tình muốn chọc ghẹo, liền vênh mặt cười nói: “Đương nhiên là lại đến ăn chực rồi!”

Cô gái kia lập tức kêu vang: “Bảo vệ! Bảo vệ!”

Tiếng kêu ấy lập tức thu hút sự chú ý của cô dâu chú rể đang chào bàn.

Chú rể liền bước qua hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vị khách nữ lập tức khó chịu chỉ vào Phương Tiểu Ngư nói: “Cô này đến ăn chực, vừa rồi bảo vệ đã đuổi ra ngoài, giờ cô ta lại quay lại nữa!”



Tống Đình Hi trông thấy chú rể liền đứng dậy, nâng li rượu sâm panh lên lịch sự cười nói: “Là hiểu lầm thôi, cô gái này là bạn tôi dắt đến, vừa rồi tôi đến muộn, cô ấy vào trước nên bị hiểu lầm, thật là ngại quá.”

Chú rể vừa trông thấy Tống Đình Hi đã nở nụ cười tươi rói, không ngần ngại nói: “Anh nói gì thế? Bác sĩ Tống chịu đến dự đám cưới đã là vinh dự cho chúng tôi rồi, nếu hiểu lầm đã được giải thích thì mời hai người cứ tự nhiên nhé!”

Tống Đình Hi gật đầu mỉm cười, nâng li nói: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

“Cảm ơn cảm ơn!”

Chú rể cụng li với Tống Đình Hi, hai người uống cạn li rượu trong tay.

Chú rể sau đó lại tiếp tục đi chào bàn, Phương Tiểu Ngư lúc này đã có thể danh chính ngôn thuận tham gia buổi tiệc, cảm thấy rất vui, vừa ăn các món ăn ngon vừa cảm nhận bầu không khí náo nhiệt hạnh phúc, cuối cùng cũng có được trải nghiệm tham dự lễ cưới chứ không phải chỉ là nghe nói nữa.

Buổi tiệc kết thúc, hai người cùng rời khỏi nhà hàng.

Phương Tiểu Ngư được ăn no nê nên rất hài lòng.

Tống Đình Hi thấy thế cười nói: “Nhìn bộ dạng của em đúng là giống hệt như vừa mới đi ăn chực.”

Phương Tiểu Ngư bật cười ha hả: “Thế à?”

Tốngg Đình Hi gật đầu rồi lại hỏi: “Mà hỏi thật, tại sao em lại xông vào đám cưới của người lạ như thế?”

“Nói ra chắc anh không tin, thật ra em đến đây để tìm cảm hứng.” Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng cười đáp.

“Tìm cảm hứng?” Tống Đình Hi thắc mắc.

“Phải.” Phương Tiểu Ngư giải thích, “Công ty phái em tham gia cuộc thi thiết kế thời trang Venusca năm nay, chủ đề là áo cưới, còn vài ngày nữa là em phải nộp bản thiết kế rồi, nhưng em chưa có ý tưởng gì cả, em chưa từng kết hôn, cũng chưa từng dự đám cưới của người khác, thế nên chưa hiểu rõ lắm về ý nghĩa của áo cưới, cứ luôn cảm thấy chỉ dừng lại ở vẻ đẹp bên ngoài, nến chưa lĩnh ngộ thì rất khó có thể thiết kế được một tác phẩm độc đáo thoát tục, hôm nay em ra ngoài tìm cảm hứng, vừa hay gặp được đồng nghiệp của anh làm đám cưới nên mới muốn vào cảm nhận thử.”

“Ha ha, cách thức tìm cảm hứng của em cũng độc đáo thật đấy!” Tống Đình Hi lắc đầu cười.

“Ừ…” Phương Tiểu Ngư cũng đành bất lực tán đồng.

Tống Đình Hi chợt nghĩ ra gì đó, liền nói: “Anh có ý này, không chừng có thể giúp được em đấy.”

“Là gì thế?” Phương Tiểu Ngư lập tức hưng phấn.

“Em có thể lên mạng tạo một cuộc thăm dò, đối tượng thăm dò chính là những cô dâu sắp làm đám cưới, xem trạng thái tâm lí và cảm nhận về cuộc sống hôn nhân sắp tới của họ ra sao, như vậy sẽ giúp em hiểu rõ hơn về ý nghĩa của áo cưới.”



“Đúng rồi!” Phương Tiểu Ngư như bừng tỉnh, vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, “Ý kiến của anh quả thực rất hay, giờ em sẽ đi làm ngay!”

Tống Đình Hi cười nói: “Ừ, vậy để anh đưa em về.”

“Ừ!” Phương Tiểu Ngư vui vẻ đồng ý.

Hai người bước lên xe của Tống Đình Hi rồi đi thẳng về chung cư của Phương Tiểu Ngư.

Đến dưới lầu, Phương Tiểu Ngư tạm biệt Tống Đình Hi rồi vội vàng chạy vào thang máy, muốn lập tức lên mạng tạo cuộc thăm dò.

Vừa vào đến nhà chợt trông thấy Mộc Du Dương ngồi lặng lẽ trên ghế sô pha, mặt mày nhăn nhó, còn Lạc Bảo Nhi thì không thấy bóng dáng đâu.

Phương Tiểu Ngư liền bước đến hỏi: “Lạc Bảo Nhi đâu?”

Mộc Du Dương trả lời bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Chỗ trông trẻ dưới nhà có tổ chức vài hoạt động, Lạc Bảo Nhi xuống đó chơi rồi.”

Phương Tiểu Ngư à một tiếng, rồi chợt thấy vẻ mặt Mộc Du Dương có hơi kì lạ liền châm chọc: “Mộc đại tổng tài, anh lại làm sao thế? Có ai nợ tiền anh à?”

“Cô vừa đi đâu vậy?” Mộc Du Dương lạnh lùng hỏi.

“Thì đi tìm cảm hứng, lúc ra ngoài không phải tôi đã nói với anh rồi sao?” Phương Tiểu Ngư đặt túi xuống rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô đi tìm cảm hứng hay là tìm đàn ông để lên giường?”

“Ý anh là sao?” Phương Tiểu Ngư không hiểu anh đang nói gì cả, nhưng lời nói đầy sỉ nhục ấy khiến cô có hơi tức giận.

“Tôi nhìn qua cửa sổ, tận mắt thấy Tống Đình Hi lái xe chở cô về, nếu cô muốn lén tôi ra ngoài hẹn hò thì cứ nói thẳng, không cần thiết phải lấy cái cớ là đi tìm cảm hứng.” Mộc Du Dương ánh mắt như đang bốc hỏa, giọng điệu lạnh lùng.

Phương Tiểu Ngư nổi giận quát lên: “Mộc Du Dương! Anh có thể nào đừng nói năng bẩn thỉu như thế được không? Tôi và Đình Hi chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường, hoàn toàn chẳng có hẹn trước gì cả, hơn nữa cho dù tôi có hẹn thì cũng chẳng cần phải giấu giếm anh, bởi vì anh hoàn toàn chẳng là gì của tôi cả, anh không có quyền quản tôi!”

Câu nói ấy của Phương Tiểu Ngư thật sự đã khiến Mộc Du Dương nổi giận.

Anh nắm lấy cổ tay cô, tiến lại đè cô xuống ghế sô pha, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào cô: “Phương Tiểu Ngư, cô nghe cho rõ đây, từ nay về sau, không cho phép cô được qua lại với bất kì người đàn ông nào, cô chỉ thuộc về tôi thôi.”

“Tại sao chứ?” Phương Tiểu Ngư cũng chằm chằm nhìn lại Mộc Du Dương, không hề yếu thế.

“Bởi vì anh yêu em!” Mộc Du Dương khẽ gằn từng chữ một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play