Phương Tiểu Ngư nấu xong bữa sáng, dọn ra bàn rồi gọi hai chú cháu đang ngái ngủ đến ăn.
Bữa sáng hôm nay có món trứng cuộn cơm, một lớp trứng chiên mỏng bọc lấy phần cơm mềm mại và một ít cà rốt đậu cô ve bên trong.
Lạc Bảo Nhi cầm lấy bộ thìa dĩa của mình rồi ăn ngon lành.
Mộc Du Dương lại cứ loay hoay cầm dĩa lật qua lật lại món ăn trong đĩa, mặt mày nhăn nhó, không biết phải ăn thế nào.
Phương Tiểu Ngư trông thấy dáng vẻ ấy của anh thì trong lòng cảm thấy
rất buồn cười, cô biết Mộc Du Dương là người gia giáo, khi ăn món gì đó
thì đều không cắn mà phải đưa hết vào miệng, nhưng miếng trứng cuộn
trong đĩa hiện giờ quá to, hoàn toàn không thể không cắn mà cho hết vào
miệng được.
Dáng vẻ không biết xử lí thế nào của Mộc Du Dương khiến Phương Tiểu Ngư
thích thú, cô mỉm cười lắc đầu rồi lấy ra một đôi bao tay dùng một lần,
đưa cho Mộc Du Dương nói: “Đưa tay ra cho tôi.”
Thấy vẻ ngơ ngác của Mộc Du Dương, cô bèn chủ động nắm lấy tay anh, đeo
bao tay cho anh, sau đó cũng đeo một đôi cho mình rồi dùng tay bốc miếng trứng trong đĩa lên ăn, vừa ăn vừa thao tác thị phạm cho Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương có hơi khó chịu, cảm thấy IQ của mình đã bị sỉ nhục, nhưng
vì đói quá nên đành gạt phẩm giá sang một bên mà bắt chước theo cô.
Anh cầm miếng trứng lên đưa vào miệng, phần cơm bên trong thơm phức, mùi vị cũng rất ngon, ăn vào lập tức cảm thấy rất dễ chịu.
Phương Tiểu Ngư tự hào nhìn dáng vẻ thoải mái của Mộc Du Dương rồi vênh
mặt nói: “Ngon lắm đúng không? Đây là món tủ của tôi đấy!”
“Ừm, vẻ ngoài trông chẳng ra làm sao, nhưng mùi vị đúng là không tệ.”
Mộc Du Dương gật đầu công nhận, sau đó nói tiếp: “Nấu ăn ngon hay không
chỉ là chuyện thứ yếu, tác phẩm tham gia dự thi có tốt hay không mới là
điều quan trọng nhất.”
“Sao anh lại đá sang chuyện ấy?” Phương Tiểu Ngư thở dài, “Thời hạn nộp
tác phẩm còn chưa đến một tuần, mà bây giờ tôi lại không có chút cảm
hứng nào…”
“Không cần căng thẳng như thế, cô phải tin vào cảm hứng đối với chủ đề
áo cưới của mình rồi thiết kế ra một tác phẩm độc đáo của riêng cô.” Mộc Du Dương động viên.
Phương Tiểu Ngư đồng ý gật đầu rồi nói như hạ quyết tâm: “Được! Vậy Lạc
Bảo Nhi hôm nay giao lại cho anh, tôi phải ra ngoài dạo một vòng thu
thập ý tưởng!”
Cô đặt miếng trứng đang ăn dở của mình xuống, tức tốc lấy một số tài liệu rồi phóng như bay ra khỏi cửa.
Phương Tiểu Ngư quả nhiên thuộc trường phái hành động!
Mộc Du Dương bật cười, ôn hòa nói với Lạc Bảo Nhi: “Con ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta sẽ chơi cờ.”
Vừa nghe đến chơi cờ, Lạc Bảo Nhi đã rất thích thú, vội vàng ăn hết thức ăn của mình rồi nhìn Mộc Du Dương bằng ánh mắt đầy kì vọng.
Thấy dáng vẻ đáng yêu ấy của cậu bé, Mộc Du Dương cảm thấy mình như sắp
tan chảy ra, anh mỉm cười lấy một cái khăn giấy lau cơm còn dính trên
miệng cậu rồi nói: “Được rồi, chúng ta đánh cờ thôi!”
Phương Tiểu Ngư vác tài liệu ra khỏi nhà, nhưng ra đường rồi nhận ra bản thân hình như không biết là phải đi đâu để tìm ý tưởng và cảm hứng.
Cô có hơi âu sầu, đi lang thang không mục đích trên đường, lúc ngẩng đầu lên thì chợt trông thấy một nhà hàng đang tổ chức tiệc cưới, phía trước đèn đóm rực rỡ, hoa giăng khắp nơi, khách khứa nườm nượp.
Có người kết hôn!
Phương Tiểu Ngư hơi kích động.
Ở đây cô không có người thân cũng chẳng có bạn bè, thế nên chưa bao giờ dự hôn lễ của bất kì ai cả.
Thế thì bây giờ tại sao không vào trong trải nghiệm một chút? Biết đâu
chừng sẽ tìm được một chút cảm hứng cho thiết kế áo cưới sắp tới.
Quyết định xong, Phương Tiểu Ngư liền hòa vào dòng người bước vào trong sảnh nhà hàng.
Trong sảnh rất đông người, khách đến dự tiệc đều đã tìm được chỗ ngồi
cho mình, Phương Tiểu Ngư cũng đi theo đến một góc, tìm được chỗ rồi
ngồi xuống.
Khi mọi người hầu như đã yên vị, trong sảnh liền vang lên tiếng nhạc
mừng, các âm thanh ồn ào lập tức im ắng, mọi người đều đổ dồn mắt về
phía lễ đài ở giữa sảnh.
Theo ánh nhìn của mọi người, cô dâu chú rể từ từ bước lên, họ đi đến đâu cũng đều có những cô cậu bé cầm hoa rắc đến đó, cộng thêm tiếng nhạc
chúc mừng, tất cả đều trông rất hạnh phúc vui vẻ.
Nhân vật chính của hôn lễ đương nhiên là cô dâu và chú rể, nhưng ánh mắt của Phương Tiểu Ngư chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc váy cưới mà cô dâu
đang mặc.
Bộ áo cưới này có thiết kế trước ngắn sau dài, phần váy phía trước theo
kiểu váy ngắn, chỉ dài đến nửa chân, còn phần đuôi phía sau thì dài quét đất, mang lại một cảm giác kết hợp giữa thời thượng và cổ điển.
Phương Tiểu Ngư vội vàng lấy giấy bút ra, dựa theo concept ấy mà vẽ ra một bản phác thảo áo cưới tương tự.
Sau khi vẽ xong, cô ngắm nghía lại tác phẩm của mình rồi chợt nhăn mặt, có vẻ không hài lòng chút nào.
Một vị khách nữ trẻ ngồi bên cạnh Phương Tiểu Ngư từ nãy vẫn luôn quan
sát cô, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cô à, sao tôi không quen cô, cô là
khách của bên nào?”
“Hả? Bên nào gì chứ?” Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác.
“Tôi muốn hỏi cô là bạn bè thân thích của bên nhà gái hay là nhà trai?” Vị khách nữ giải thích.
“À, thì là… thì là… Tôi là bạn của cô dâu!” Phương Tiểu Ngư lắp bắp nói.
“À… Thế cô có biết cô dâu tên gì không?” Cô gái kia tiếp tục hỏi.
Phương Tiểu Ngư nhớ lại lúc vào sảnh, trên tấm bảng đặt trước cửa có đề
tên cô dâu chú rể, nhưng cô nhất thời không nhớ ra được, ngập ngừng một
lúc lâu mới nói: “Cô dâu tên… Quan… Âm…”
Lời nói vừa thốt ra lập tức khiến vị khách nữ kia nhăn mặt.
Cô gái trợn mắt quát: “Quan Âm gì chứ? Thế thì tôi là Như Lai rồi! Là Trịnh Nguyệt, cô dâu tên là Trịnh Nguyệt!”
Phương Tiểu Ngư vội vàng đính chính: “Đúng đúng đúng, là Trịnh Nguyệt, do tôi nhìn nhầm!”
Vị khách kia không phải kẻ ngốc, đương nhiên không mắc mưu, lập tức đứng dậy nói: “Nhìn nhầm cái gì? Cô rõ ràng muốn đến ăn chực, bảo vệ bảo vệ! Mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Khách khứa trong sảnh nghe tiếng động lập tức quay sang nhìn, các vị
khách ngồi gần cũng bắt đầu kéo Phương Tiểu Ngư dậy, muốn đuổi cô ra
ngoài.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng cất bản thảo đi rồi chạy khỏi vòng vây, khó
khăn lắm mới thoát ra được bên ngoài nhà hàng, vừa thở hổn hển vừa than
vãn: “Mất mặt quá đi mất!”
Chợt có một chiếc Lamborghini màu trắng từ từ đỗ lại bên cạnh cô, một
người từ trên xe bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư cười nói: “Em vừa
mới vượt ngục đấy à?”
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên liền trông thấy vẻ mặt ôn hòa vốn có của Tống Đình Hi.
“Đình Hi? Sao anh lại ở đây?” Phương Tiểu Ngư có hơi kinh ngạc.
Tống Đình Hi cười nói: “Anh đến dự đám cưới của đồng nghiệp trong bệnh
viện thì nhìn thấy em từ trong nhà hàng chạy ra, đã xảy ra chuyện gì
thế?”
Phương Tiểu Ngư còn chưa kịp trả lời Tống Đình Hi thì chợt trông thấy có hai bảo vệ xông ra ngoài, chạy thẳng về phía bọn họ.
“Trời ơi, không xong rồi!” Phương Tiểu Ngư giật mình hét lên rồi lập tức trốn ra phía sau Tống Đình Hi, cầu nguyện mấy bảo vệ ấy không trông
thấy mình.
Tống Đình Hi thắc mắc hỏi: “Tiểu Ngư, em làm gì thế?”
Phương Tiểu Ngư thì thầm: “Anh đừng nói gì cả…”
Nhưng có trốn như thế cũng vô ích, hai bảo vệ vẫn đi thẳng đến chỗ cô,
không khách khí nói: “Cô còn đứng ở đây làm gì? Vẫn muốn vào ăn chực
sao? Còn không cút đi là chúng tôi sẽ tống cô vào đồn cảnh sát đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT