Về đến nhà, Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư đều đã ngủ. Mộc Du Dương đi đến phòng Lạc Bảo Nhi trước, khẽ hôn lên trán của cậu nhóc, sau đó trở về phòng mình.

Thật ra Phương Tiểu Ngư vẫn còn chưa ngủ. Cô có thể nghe thấy tiếng Mộc Du Dương mở cửa rồi đóng cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng. Cô cũng nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, trong lòng cô cảm xúc hỗn loạn.

Anh vừa đi gặp An Ly, vì cô ấy đã sảy thai. 

Anh là vì đau lòng cho cô ấy nên mới đi sao? 

Phương Tiểu Ngư cố gắng không nghĩ đến những điều khiến bản thân mình đau lòng, nhưng cô phát hiện mình không làm được. 

Một lúc sau, Mộc Du Dương đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống. Anh giang tay ra ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: “Còn chưa ngủ sao?” 

Phương Tiểu Ngư gượng gạo đáp lại. Thì ra dáng vẻ giả vờ ngủ của cô đã bị anh phát hiện từ lâu. Cô lấy tay đẩy anh ra, không muốn nằm trong lòng anh. 

“Ngoan, để anh ôm đi.” 

Anh ôm cô thật chặt vào lòng, nhẹ giọng nói: “Có chuyện này, anh muốn thẳng thắn với em.” 

Cô không nói gì, xem như ngầm đồng ý. 

“Đứa bé trong bụng cô ấy không phải của anh. Tiểu Ngư, tối hôm đó anh và cô ấy căn bản không xảy ra chuyện gì cả.” 

“Cái gì?” Phương Tiểu Ngư tròn mắt không thể tin, đôi mắt ấy trong đêm tối dường như đang lấp lánh phát sáng.

“Ừ, là thật đấy. Tuy tối hôm đó anh bị bỏ thuốc, nhưng từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô ấy. Là chính miệng cô ấy nói với anh như vậy.” 

Trong lòng Phương Tiểu Ngư lúc này trăm mối tơ vò, nhưng phần lớn cảm xúc vẫn là vui vẻ. 

Anh vẫn luôn chỉ thuộc về một mình cô! 

Cô vòng tay qua ôm hông anh. Cái ôm ấm áp thế này, cô đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có lại nữa. Nhưng bây giờ, ông trời lại hết lần này đến lần khác gây bất ngờ cho cô. Cô cảm thấy bản thân mình quá may mắn rồi. 

Còn về những chuyện khác, cô không muốn hỏi nhiều, cũng không muốn suy nghĩ đến nữa. 

Từ nay về sau, họ chỉ thuộc về nhau. Những ân oán tình thù kia, cô không quan tâm nữa. 

Cô dụi đầu vào lồng ngực anh, đột nhiên cảm thấy hơi thở anh càng lúc càng nặng nề, nơi nào đó ở bên dưới cũng bắt đầu nóng lên. 

“Anh...” Cô ngượng ngùng nói, mặt đã đỏ đến tận mang tai. 

Anh giả vờ thở dài nói: “Cái này không thể trách anh, chỉ có thể trách cô vợ nhỏ của anh quá quyến rũ thôi.” 

Anh đã bị “bỏ đói” mấy tháng rồi. hiện giờ người anh yêu nhất đang nằm trong vòng tay anh, là đàn ông thì đều sẽ có phản ứng được không? Huống hồ trước giờ anh luôn là một người đàn ông vượt xa mức bình thường. 

Anh biết người trong lòng đang ngượng ngùng, điều này như một sự khích lệ dành cho anh khiến anh xoay người đè lấy cô. 

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và nhịp tim đang tăng dần của anh, cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. 

Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, hít sâu hương thơm trong miệng cô. Tay anh từ cổ cô di chuyển xuống dưới, dừng ở làn váy của cô rồi tiến vào trong. 

Bàn tay to của anh ấn lên ngực cô, khiến cô không ngừng thở dốc. Anh cởi quần áo mình ra, phần dưới nóng rực chọc vào đùi cô. 

Môi anh từ môi cô di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng ở khuôn ngực mềm mại của cô rồi mút lấy. 

Một đêm mây mưa. 

… 

Khi Tô Lạc Nhĩ đến bệnh viện, An Ly đã không còn ở đó.

Bác sĩ nói với bà ta rằng An Ly sáng nay đã làm thủ tục xuất viện mặc cho các y bác sĩ cố sức ngăn cản. Cô ấy mới sảy thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng cô ấy kiên trì đòi xuất viện. 

Cô chỉ để lại cho Tô Lạc Nhĩ một lá thư. Nội dung trong thư là cô có lỗi với mẹ, không thể giúp mẹ hoàn thành kế hoạch. 

Từ nay về sau, cô muốn sống vì chính mình. Cô quyết định ra nước ngoài sống. Nửa phần đời còn lại, cô muốn tự mình quyết định sống như thế nào. 

Lúc này, An Ly đang ngồi trên máy bay bay đến châu Âu. Cô nhắm mắt lại hồi tưởng cuộc sống mấy năm gần đây của mình. 

Sau khi về nước, vì để giúp cho kế hoạch trả thù của mẹ, cũng vì để có lại được tình yêu của Mộc Du Dương, cô không thể không khiến anh yêu cô, không thể không làm một người âm hiểm xảo trá, tìm đủ cách để anh rời xa Phương Tiểu Ngư. 

Năm đó, khi mẹ biết cô và Mộc Du Dương ở bên nhau đã đem toàn bộ ân oán của hai nhà ra kể cô nghe, muốn cô báo thù cho gia tộc. 

Cô yêu Mộc Du Dương sâu sắc, không muốn trả thù nên đã từ chối. Ai mà ngờ được sau đó cô và bố xảy ra tai nạn giao thông, mẹ cô liền nhân chuyện này lừa cô rằng chính Mộc lão gia và nhà họ Mộc đã bày ra vụ tai nạn này. Lúc đó cô đã tin. 

Sau đó mẹ liền dẫn cô ra nước ngoài, rồi lại cử cô trở về để “báo thù cho bố”. 

Chính bởi vì bố yêu thương cưng chiều An Ly vô cùng, An Ly cũng rất yêu quý người bố này, nên cô mới từ bỏ tình yêu, từ bỏ tất cả để báo thù cho bố. 

Nhưng sau đó cô mới từ từ hiểu ra, tai nạn xe năm đó hoàn toàn chỉ là một vụ tai nạn. Sở dĩ mẹ cô lừa cô chính là vì muốn cô giúp bà hoàn thành kế hoạch trả thù. 

Tô Lạc Nhĩ có thế nào cũng không ngờ, người cuối cùng khiến kế hoạch của bà ta thất bại lại chính là cô con gái ruột An Ly của bà ta. 

An Ly dù thế nào cũng không ngờ rằng quyết định của bản thân năm đó lại thay đổi cả đời cô, khiến nó trở thành bi kịch như bây giờ. 

Bây giờ, mọi chuyện đã qua đi. Cô không thiếu sự dũng cảm làm lại từ đầu, nhưng từ nay trở đi, cô không còn cách nào yêu thêm ai nữa. 

… 

Mấy hôm nay Mộc Du Dương vẫn luôn bận rộn ở công ty đến tối muộn mới về nhà. Đương nhiên không phải anh đang bận việc công ty mà là đang chuẩn bị điều tra mọi thứ thật rõ ràng. 

Bây giờ, mọi thứ sắp được sáng tỏ rồi. 

Lúc Mộc Du Dương về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối. Ai ngờ Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều chưa ngủ. Không chỉ thế, quản gia cũng đang ngồi ở phòng khách đợi anh về. 

“Đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Quản gia nhanh chóng ra đón rồi giúp Mộc Du Dương cất áo khoác.

Mộc Du Dương nói: “Chú Lưu, có chuyện gì sao?” 

Quản gia gật đầu, từ trong túi áo lấy một tấm ảnh ra. Mộc Du Dương vừa nhìn liền nhận ra tấm ảnh này. Đây chính là tấm ảnh trắng đen mà họ đã phát hiện được ở trước mộ Mộc lão gia lúc họ đi viếng ông. 

Mộc Du Dương tò mò hỏi: “Chú Lưu, sao chú còn giữ tấm ảnh này? Chẳng lẽ chú biết người trong ảnh?” 

Quản gia gật đầu trả lời: “Đúng vậy, đại thiếu gia. Vốn dĩ chuyện này tôi nên sớm nói cho cậu biết, nhưng khoảng thời gian đó xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không muốn cậu bị làm phiền bởi chuyện này nữa. Đôi vợ chồng trên tấm ảnh này thật ra chính là người bạn hợp tác gầy dựng Thịnh Thế Mộc Thiên năm đó, Tô Ức Sơn và vợ ông ấy.”

Lịch sử của Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đương nhiên nắm rõ. 

Lúc Mộc lão gia gầy dựng Thịnh Thế Mộc Thiên đã có một người trợ thủ đắc lực, đó chính là Tô Ức Sơn. Thậm chí nói một cách chính xác thì không có Tô Ức Sơn, sẽ không có Thịnh Thế Mộc Thiên của hôm nay. 

Sau đó, từ khi sáng lập nên Thịnh Thế Mộc Thiên, công ty nhanh chóng trở thành xí nghiệp đứng đầu thành phố Y. Mộc lão gia cũng trở thành cái tên nổi danh trong giới.

Nhưng về sau, Tô Ức Sơn đột nhiên bị hãm hại với tội danh biển thủ công quỹ rồi vào tù. Mộc lão gia đương nhiên biết Tô Ức Sơn bị oan nên đã chạy đôn chạy đáo đi tìm chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play