Lạc Bảo Nhi ngừng khóc, mở to mắt hỏi: “Là thật sao?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh rồi nói: “Ừ, đương nhiên là thật rồi.”
“Vậy người xấu đó đi đâu rồi?”
Lạc Bảo Nhi ngây thơ hỏi, vẫn còn có đôi chút không dám tin.
“Người xấu lúc trước đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”
Sau khi Phương Tiểu Ngư nói xong, Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn Mộc Du Dương thật kĩ. Khi cậu nhóc nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tình yêu thương của Mộc Du Dương thì không nhịn được nữa mà nhào vào lòng anh.
Trời biết mấy hôm nay cậu nhóc đối diện với khuôn mặt giống bố như đúc kia thì đã muốn nhào đến làm nũng biết bao nhiêu. Bây giờ bố thật sự đã về rồi, sau này cậu nhóc lại có thể làm nũng thoải mái trong lòng bố.
Mộc Du Dương bế cậu nhóc lên, hưng phấn đến mức còn bế bổng lên xoay vài vòng, khiến cậu cười hi hi ha ha.
Ngay lúc người một nhà đang vui mừng đoàn tụ, điện thoại bàn trong nhà lại vang lên. Phương Tiểu Ngư đi bắt máy, trong điện thoại vậy mà lại truyền đến giọng nói của Tô Lạc Nhĩ.
Bà ta còn dám gọi điện thoại đến đây.
“Phương Tiểu Ngư, tôi là Tô Lạc Nhĩ.” Tô Lạc Nhĩ nói ngắn gọn.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Tôi biết, bà có chuyện gì sao?”
Tô Lạc Nhĩ đáp: “Có thể gọi Mộc Du Dương nghe điện thoại không?”
Phương Tiểu Ngư lạnh nhạt “ừ” một tiếng rồi nói với Mộc Du Dương: “Là Tô Lạc Nhĩ, tìm anh đấy.”
Mộc Du Dương nhíu mày, thả Lạc Bảo Nhi xuống rồi nhận lấy điện thoại: “Chuyện gì?”
Tô Lạc Nhĩ nói: “An Ly sảy thai rồi, con của hai người mất rồi.”
Trong lòng Mộc Du Dương kinh ngạc, lập tức hỏi: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Tô Lạc Nhĩ báo địa chỉ một bệnh viện. Mộc Du Dương gác máy, nhìn Phương Tiểu Ngư, khó xử nói: “Tiểu Ngư... An Ly cô ấy... sảy thai rồi.”
Vẻ mặt Phương Tiểu Ngư cứng lại, cô nhìn Mộc Du Dương hỏi: “Anh muốn đi?”
Mộc Du Dương gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, dù sao cô ấy... cũng mang thai con của anh.”
Về tình về lí, anh đều nên đi thăm cô ấy.
Phương Tiểu Ngư nhàn nhạt nói: “Vậy anh đi đi.”
Mộc Du Dương gật đầu, mang theo hổ thẹn ra cửa.
Thật ra, anh không chỉ muốn thăm An Ly, anh còn một chuyện nữa phải làm.
Sau khi đến bệnh viện, anh nhìn thấy An Ly đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt cô trắng bệch, trông có vẻ đang rất yếu. Nhìn thấy Mộc Du Dương, cô cười yếu ớt: “Anh đến rồi.”
Mộc Du Dương gật đầu, ngồi bên cạnh cô.
“Anh lại nhớ ra cô ấy rồi.”
Cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, nhưng anh vẫn hiểu ý cô.
“Ừ, anh nhớ lại hết mọi chuyện rồi.” Anh bình tĩnh trả lời.
An Ly cười khổ: “Tối hôm đó em về tìm anh, phát hiện anh không có ở đó, thế là em đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.”
Mộc Du Dương không nói gì nữa, chỉ lấy một quả táo yên lặng gọt cho cô.
An Ly đột nhiên nói: “Anh không hỏi xem vì sao lại trùng hợp như thế, để em cứu được anh sao?”
Mộc Du Dương lắc đầu, ngụ ý là hiện tại anh không muốn biết. Thật ra sự thật ra sao, anh cũng sắp được biết rồi.
An Ly cười khổ nhắm mắt lại. Bây giờ ngay đến một từ anh cũng không muốn nói nhiều với cô nữa. Hôm nay anh đến thăm cô, có lẽ cũng chỉ vì thương hại cô mà thôi, dù gì hiện tại anh vẫn cho rằng cô đã mang thai con của anh.
Mộc Du Dương đứng dậy đưa táo cho An Ly: “Ăn đi.”
An Ly nhận lấy quả táo, không nói gì nữa. Cô cắn một miếng táo, còn Mộc Du Dương xoay người muốn rời khỏi phòng bệnh.
Anh muốn đến phòng bác sĩ. Anh phải làm rõ xem đứa bé trong bụng An Ly rốt cuộc có phải con anh không.
Ngay vào lúc anh sắp đi, An Ly từ phía sau gọi anh lại.
“Mộc Du Dương, có chuyện này... em đã lừa anh.”
Mộc Du Dương lạnh nhạt nói: “Chuyện em lừa anh còn ít sao?”
An Ly cười khổ, nói tiếp: “Nhưng chỉ có chuyện này, em muốn giải thích với anh ngay bây giờ.”
Mộc Du Dương xoay người lại, ngồi xuống bên giường lần nữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, muốn xem cô lại muốn nói dối điều gì nữa.
An Ly mở miệng nói từng từ: “Đứa bé này không phải con của anh.”
Vừa dứt lời, cả người Mộc Du Dương chấn động.
An Ly cười cay đắng nói tiếp: “Mộc Du Dương, em thật sự không ngờ tình yêu anh dành cho Phương Tiểu Ngư lại có thể đến mức như thế. Cho dù trong tình huống bị bỏ thuốc, anh vẫn không có hứng thú gì với người phụ nữ khác ngoài Phương Tiểu Ngư, bao gồm cả em. Vậy nên tối hôm đó, anh không hề chạm vào em.”
Mộc Du Dương cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Thì ra anh chưa từng phản bội Phương Tiểu Ngư.
Lúc này, anh nghĩ đến điều gì đó nên mở miệng hỏi: “Nếu đã không phải của anh, vậy đứa bé là con ai?”
“Thẩm Mục.”
Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại. Im lặng hồi lâu, An Ly lại phá vỡ sự gượng gạo này: “Nực cười đúng không? Không có được anh, nhưng có thể có được một người đàn ông có khuôn mặt giống hệt như anh, với em mà nói cũng là một niềm an ủi.”
“Xin lỗi em.”
Anh nhẹ nhàng nói ra ba từ, vì anh đã từng yêu cô.
“Không cần xin lỗi em. Em đã làm quá nhiều chuyện anh không tưởng tượng ra được.” An Ly cười, cô quyết định nói hết những điều vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng.
Mộc Du Dương đã không còn là của cô nữa, mãi mãi không còn là của cô. Mẹ cô cũng sẽ không tin tưởng và tha thứ cho cô. Thậm chí ngay đến Thẩm Mục cũng phải sống hết nửa đời còn lại ở trong tù.
Cuộc đời của cô đã không còn ước mong gì nữa, còn quan tâm gì đến những tội lỗi kia.
“Du Dương, anh còn nhớ lần em bị bắt cóc sau khi từ nước ngoài về không lâu không?”
Mộc Du Dương gật đầu: “Ừ, anh nhớ.”
“Lần đó là em tự biên tự diễn đấy.” An Ly bình tĩnh nói: “Vì em không muốn nhìn thấy anh và Phương Tiểu Ngư ở bên nhau. Em cũng ghét việc anh quan tâm cô ta như vậy. Em muốn khiến anh lo lắng cho em, muốn xem xem anh có phải vẫn còn quan tâm em không.”
“Lần Phương Tiểu Ngư bị mất trí nhớ cũng là do em tạo ra. Chính tay em đã đẩy cô ta xuống sông, vì em không muốn cô ta phá hoại hôn nhân sắp sửa bắt đầu của chúng ta.”
“Tối hôm đó anh bị Hứa Tuấn bỏ thuốc cũng là do em sai khiến. Em muốn có một đứa con với anh, muốn anh chịu trách nhiệm với em.”
“Lần Phương Tiểu Ngư bị sảy thai cũng là do em đã bỏ thuốc vào trong sữa của cô ấy.”
...
Nghe cô kể từng chuyện độc ác mình làm, Mộc Du Dương vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thật ra anh đã đoán được từ lâu rằng những điều này có mối liên quan gì đó đến An Ly. Vậy nên hiện tại, anh cũng không quá kinh ngạc.
Điều duy nhất khiến anh kinh ngạc chính là cô gái từng lương thiện ngây thơ như thế mà giờ đây lại trở nên độc ác, bất chấp thủ đoạn thế này.
Mắt An Ly ngân ngấn nước mắt. Cô biết từ hôm nay trở đi, giữa họ đã đôi đường chia hai. Trong thế giới của cô cũng sẽ không bao giờ có anh nữa.
Cô còn tiếp tục nói rất nhiều, nói những chuyện tốt đẹp trong quá khứ của họ.
Cô nói, chuyện cô hối hận nhất cả đời này chính là năm đó đã rời bỏ anh mà đi Mĩ.
Nếu lúc đó cô không làm như thế, có lẽ mọi chuyện bây giờ sẽ rất khác.
Đêm khuya, An Ly đã ngủ say. Mộc Du Dương nhìn vào khuôn mặt anh đã từng yêu sâu sắc lần cuối, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Câu chuyện của họ... từ đây kết thúc.