Ăn xong lẩu cay về đế nhà thì trời cũng đã rất tốt.
Thẩm Mục vào phòng như thường ngày nhưng bị Phương Tiểu Ngư gọi lại, “À... Du Dương, Lạc Bảo Nhi gần đây thường hay gặp ác mộng, anh có thể tạm thời ngủ chung với con trong thời gian này được không? Đợi con đỡ hơn rồi thì hãy về phòng em ngủ.”
Thẩm Mục không chú ý, gật đầu, xoay người vào phòng.
Thẩm Mục nằm trên giường, đêm tối tĩnh mịch thế này nhưng anh ta không làm sao ngủ được.
Tô Lạc Nhĩ chỉ cho anh ta mười ngày.
Anh ta rốt cuộc phải làm sao mới có thể thuận lợi đoạt lấy Thịnh Thế Mộc Thiên?
Sáng sớm hôm sau, anh ta vào công ty, đang chuẩn bị bàn với Phương Tiểu Ngư chuyện chuyển giao quyền hạn thì bị Phương Tiểu Ngư viện cớ bỏ qua.
Bỗng chốc anh ta cảm thấy càng khó khăn hơn để đạt được mục đích.
Lương Vệ Lễ đến công ty nói mượn Phương Tiểu Ngư mấy ngày vì trong đợt thiết kết mùa mới này của Mirandas cần có cô đến giám sát.
Phương Tiểu Ngư cùng Lương Vệ Lễ đến Mirandas. Trên đường đi, Lương Vệ Lễ chăm chú lái xe, Phương Tiểu Ngư thì im lặng nhìn ra cửa sổ, không khí trong xe rất yên tĩnh.
Bỗng nhiên, Lương Vệ Lễ cất tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh. Lời anh nói làm Phương Tiểu Ngư mở rộng tầm mắt.
“Tiểu Ngư, chị biết tại sao Du Dương trở về lâu như vậy mà tôi vẫn chưa tìm anh ấy để trò chuyện không?”
Phương Tiểu Ngư đột nghiên nhớ lại, hình như thật sự là như vậy. Mộc Du Dương trở về cũng đã gần một tháng, Lương Vệ Lễ lại chưa bao giờ đi một mình đến tìm anh ấy, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở các cuộc họp rồi nói vài câu thôi.
Chuyện này rõ ràng không đúng, Lương Vệ Lễ không phải luôn anh anh em em với Mộc Du Dương sao? Tại sao Mộc Du Dương tai qua nạn khỏi, quay về sau khi mất tích mấy tháng, anh lại không đến thăm dù chỉ một lần?
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Tại sao?”
Lương Vệ Lễ cười bí ẩn rồi trả lời: “Vì tôi biết, anh ta vốn dĩ không phải Mộc Du Dương!”
“Anh nói cái gì?”
Phương Tiểu Ngư mở to hai mắt, cô không ngờ Lương Vệ Lễ sẽ nói như vậy, làm cho người ta không thể tin được.
“Tiểu Ngư à, cái người đang ngồi trong văn phòng làm việc tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên kia vốn dĩ không phải chồng chị đâu! Đừng nói với tôi là chị không nhìn ra nhé!”
Lương Vệ Lễ vừa nói vừa cười cười nhìn Phương Tiểu Ngư.
Thấy nụ cười xấu xa của anh, Phương Tiểu Ngư có chút giận dữ trả lời: “Anh không phải đã sớm phát hiện ra nhưng lại che giấu không nói cho tôi biết đó sao?”
Lương Vệ Lễ lúc này cười ha ha, trả lời: “Chị dâu đừng trách tôi chứ! Thật ra thì, ngay lần đầu tôi đã thấy nghi rồi nhưng lúc đó chỉ là nghi ngờ thôi, không có bằng chứng xác thực. Tôi chỉ cảm giác anh ta không hề giống người anh của tôi, cho nên tôi luôn để mắt đến anh ta, không để lộ quá nhiều thứ trước mặt anh ta.”
Phương Tiểu Ngư vẫn tức giận nhưng giọng nói đã có chút ôn hòa, “Thật ra tôi có có cảm giác đó. Từ lúc anh ấy trở về, tôi đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không dám xác định. Cho đến khi sau này Lục Trạch nói cho tôi biết anh ta cũng đang nghi ngờ thì tôi mới xác định cảm giác của mình là không sai.”
Lương Vệ Lễ nói tiếp: “Ừ, Tiểu Ngư, chị biết hôm nay tôi sẽ dẫn chị đến Mirandas là làm gì không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu: “Anh không phải kêu tôi đến giám sát các mẫu thiết kế mới của thiết kế chính sao?”
Lương Vệ Lễ gật đầu nói: “Đó chỉ là một trong những lý do thôi. Ngoài ra, tôi còn muốn chị xem cái này.”
Phương Tiểu Ngư nói: “Cái gì?”
Lương Vệ Lễ tỏ vẻ bí ẩn: “Đợi lát thì chị sẽ biết.”
Sau khi đến Mirandas, vào phòng làm việc của Lương Vệ Lễ, anh mở máy tính, gắn USB vào cho Phương Tiểu Ngư xem những thứ anh vừa điều tra được gần đây.
Đây là thông tin của người có tên Thẩm Mục. Từ hình ảnh có thể thấy anh ta trông rất giống Mộc Du Dương, chỉ có một chút khác biệt nhỏ thôi.
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Đây là... ”
Lương Vệ Lễ trả lời: “Tôi cho rằng người đang giả mạo Du Dương hiện giờ chính là Thẩm Mục.”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy đầu óc u u , cô không dám tin vào mắt mình: “Nhưng mà... nhưng mà khuôn mặt anh ta xem ra rất không giống Du Dương mà... ”
Lương Vệ Lễ tiếp tục chuyển sang hồ sơ bệnh án của một bệnh viện thẩm mỹ, tên bệnh nhân hiển thị rõ ràng là Thẩm Mục.
“Anh ta đã đi phẩu thuật thẩm mỹ, chỉnh gương mặt thành Du Dương.” Lương Vệ Lễ vừa nói vừa pha trà cho Phương Tiểu Ngư, “Tên Thẩm Mục này lúc trước ở nước ngoài, mới về nước gần đây. Nhưng sau khi về nước không lâu thì anh ta cũng mất tích.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Không... Anh ta làm vậy với mục đích gì?”
Lương Vệ Lễ tiếp tục rê chuột mở tài liệu khác ra trước mắt Phương Tiểu Ngư.
“Tên Thẩm Mục này là người Tô Lạc Nhĩ dẫn về nước. Hơn nữa tôi đã điều tra được, sau khi về nước, anh ta qua lại rất thân thiết với Tô Lạc Nhĩ. Anh ta mất tích kể từ lần anh ta vào căn biệt thự của Tô Lạc Nhĩ. Tôi đoán, có lẽ Tô Lạc Nhĩ đã phái anh ta đến giả mạo Du Dương. Còn mục đích là gì thì tôi nghĩ Tiểu Ngư, chắc chị cũng đã rõ.”
Nhiều thông tin đến vậy khiến Phương Tiểu Ngư nhất thời không tiếp thu nổi. Cô cảm giác đầu óc cứ ù ù, trong lòng thì rối loạn.
“Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?” Phương Tiểu Ngư mù mờ không hiểu.
Tuy sớm đã đoán được người ngồi trong văn phòng đó không phải là Du Dương của cô. Nhưng bây giờ, khi sự thật được bày ra trước mắt, cô lại cảm thấy không cách nào thừa nhận.
Thẩm Mục mang gương mặt của Mộc Du Dương trở về cho cô hy vọng, khiến cô cho rằng tình yêu của mình đã trở về.
Nhưng bây giờ, một lần nữa cô lại phải thừa nhận nỗi đau mất mát này.
Du Dương của cô thật sự đã không trở về nữa. Người trước mắt cô chỉ là giả.
Có những khoảnh khắc, cô thậm chí cứ muốn tự gạt mình vì chỉ có như thế, cô mới có thể gạt mình rằng Du Dương vẫn còn sống, anh vẫn ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa cô.
Nhưng bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, cô không thể nào tiếp nhận nổi mọi chuyện.
Lương Vệ Lễ thở dài, hạ giọng nói: “Chị dâu, tôi biết bây giờ chắc chị rất khó chịu, đổi lại là ai thì khi gặp chuyện này cũng khó mà chấp nhận. Nhưng mà chị dâu à, chúng ta phải đối mặt với sự thật, anh ta là Thẩm Mục, không phải anh, anh sẽ không trở về nữa... Chúng ta không thể để công ty của anh rơi vào tay người ngoài được.”
Tô Lạc Nhĩ phái Thẩm Mục đến chính là muốn cướp đoạt quyền hành trong tập đoàn.
Thẩm Mục là người của Tô Lạc Nhĩ, nếu hôm đó, Lục Trạch không kịp thời ngăn cản thì cô thật sự đã giao tập đoàn lại cho “Mộc Du Dương” này rồi. Vậy thì Thịnh Thế Mộc Thiên bây giờ có lẽ đã rơi vào tay Tô Lạc Nhĩ rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Phương Tiểu Ngư cảm thấy lạnh toát cả người. Cô nói với Lương Vệ Lễ: “Nói cho tôi biết bây giờ tôi nên làm thế nào đây?”
Lương Vệ Lễ suy tư một hồi rồi trả lời: “Tôi nghĩ cách tốt nhất bây giờ là yên lặng mà quan sát. Chúng ta không được đánh rắn động cỏ, phải xem Tô Lạc Nhĩ rốt cuộc là muốn giở trò gì. Đợi đến khi bà ta lòi đuôi cáo ra chúng ta sẽ hốt trọn một mẻ.”