“Nếu đã không nhớ ra thì đừng nhớ nữa.” Người phụ nữ tựa đầu vào ngực anh, im lặng lắng nghe nhịp đập tim anh.
Anh biết anh tên Thẩm Mục, đây là do người phụ nữ trước mặt nói cho anh biết.
Anh không nhớ gì cả, anh chỉ nhớ lúc tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng toát, toàn thân anh gắn rất nhiều ống dây, bên cạnh là các loại máy đo sức khỏe, tiếng ting ting của nó cứ không ngừng vang lên nhắc nhở rằng anh vẫn còn sống.
Sau khi anh gọi mấy tiếng thì có rất nhiều bác sĩ chạy đến kiểm tra sức khỏe cho anh. Họ nói anh không có gì đáng ngại. Không lâu sau đó, người phụ nữ này cũng đến.
Cô nói tên là An Ly, là vợ của anh nhưng anh lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Cô chỉ vào cái bụng đang nhô cao của mình, khẽ nói cho anh biết, trong đó là kết tinh tình yêu của hai người họ.
Cô nói, bọn họ vốn dĩ sống rất hạnh phúc nhưng vì anh uống quá say, bị xe tông và hôn mê hai tháng.
Bác sĩ nói anh có thể không tỉnh lại nhưng cô không tin. Cô kiên cường bên cạnh anh, cũng may ông trời có mắt, đã đem anh trở về bên cô một lần nữa.
Anh bị mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đều quên sạch. Cô nói không sao, cô sẽ luôn bên anh dù có xảy ra chuyện gì.
Sau đó thì họ đến căn biệt thự này.
An Ly nói họ có một công ty ở thành phố Y nên cô không thể thường xuyên ở lại đây, cô phải quản lý tốt công ty của họ, mỗi tuần cô chỉ có thể đến đây một lần, ở cùng anh hai ngày. Đợi anh an tâm tịnh dưỡng, khỏe lại rồi thì cô sẽ cùng anh trở về thành phố Y.
Anh cũng không để tâm, trong vụ tai nạn xe đó, anh quả thật bị thương không nhẹ, cho đến bây giờ mà người anh đâu đâu cũng thấy đau. Cho nên anh vẫn luôn an tâm tịnh dưỡng, nghỉ ngơi trong căn biệt thự này, mỗi tuần chờ đợi cô đến thăm anh.
Mọi chuyện dường như rất yên bình, ngoại trừ chuyện tối nào anh cũng đều mơ thấy một người phụ nữ.
Người phụ nữ trong mơ đó khóc rất thương tâm. Cô vừa khóc vừa nói cô rất nhớ anh, cô rất muốn anh mau chóng trở về bên cạnh cô ấy.
Nhưng thực tại, khi anh nhìn An Ly, trong lòng lại không có chút cảm giác nào, còn ở trong mơ, khi anh nhìn người phụ nữ đó khóc, anh lại cảm thấy rất đau lòng.
Anh đã rất cố gắng, cố gắng nhìn rõ mặt gương mặt người phụ nữ đó nhưng bất luận thế nào, anh cũng không nhìn rõ được.
Cứ mỗi lần anh nhìn thấy cô ấy khóc càng lúc càng thương tâm thì anh lại tỉnh dậy. Có lúc, một bên gối của anh bị ướt một mảng lớn, đó là do anh vì người phụ nữ đó mà đau lòng mà rơi lệ.
“Thẩm Mục?”
An Ly khẽ gọi một tiếng kéo suy nghĩ của anh trở về hiện thực.
Thật sự là một giấc mơ kỳ lạ. Anh lắc lắc đầu, cố gắng không để mình nghĩ đến giấc mơ đó.
Cô ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ: “Thẩm Mục, lúc nãy anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh không trả lời, đưa tay xoa nhẹ lên bụng cô, nói: “Dự sinh là khi nào?”
An Ly trả lời: “Còn sớm mà, bây giờ mới sáu tháng thôi.”
Anh có thể cảm nhận nhận được sinh mạng nhỏ trong bụng cô bỗng nhiên động đậy. Anh bỗng thấy toàn thân run rẩy.
Sinh mạng nhỏ sắp chào đời này là con của anh nhưng anh không biết bản thân đã sẵn sàng làm bố chưa nữa.
Nhưng dẫu sao, những chuyện trước đây anh đều quên sạch, thậm chí anh còn không thể nào chấp nhật sự thật người phụ nữ trước mặt là vợ mình.
“Cũng đã khuya rồi, mau đi nghỉ thôi.” Anh khẽ nói.
“Vâng.” An Ly ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rời khỏi vòng tay của anh, vào phòng tắm.
Trong phòng hơi nước mịt mù, cô nằm dài trong bồn tắm, bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Mộc Du Dương đã mất trí nhớ. Sau tai nạn xe đêm đó, anh đã mất đi toàn bộ trí nhớ cho nên cô mới gạt anh, gọi anh là Thẩm Mục.
Cô cho anh thân phận của Thẩm Mục, còn Thẩm Mục bây giờ ở Thịnh Thế Mộc Thiên dùng thân phận của anh.
Anh hầu như hoàn toàn tin những gì cô nói, tin rằng anh tên Thẩm Mục, tin rằng cô là vợ anh, tin rằng đứa con trong bụng cô cũng là của anh.
Chỉ cần anh không hồi phục trí nhớ, cô sẽ cam tâm tình nguyện sống thế này với anh suốt cả đời.
Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ như thế nào, mẹ sẽ ra sao, những chuyện khác sẽ như thế nào, cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến anh mà thôi.
Đêm đó, cô đã xin mẹ được đích thân ra tay với Mộc Du Dương, vì chỉ có như thế, cô mới có thể bảo vệ anh.
Cô đã dàn ra cảnh tông xe nhưng thật sự chiếc xe đó đã được thay đổi, bộ phận trước xe không cứng đến thế, tốc độ tông cũng không quá nhanh nhưng cô không ngờ, dù đã như thế, Mộc Du Dương vẫn bị thương rất nghiêm trọng, hôn mê hết hai tháng trời.
Cô còn tưởng anh không thể nào tỉnh dậy. Nhưng thượng đế đã cho cô niềm vui, để anh có thể tỉnh dậy.
Thật ra nguyên nhân anh mất trí không phải vì tông xe.
Là vì trong mớ thuốc anh uống có lẫn trong đó loại thuốc làm mất trí nhớ. Loại thuốc này không phải lúc nào cũng phát huy hết tác dụng nhưng nó lại có tác dụng với anh, anh đã hoàn toàn quên hết những chuyện lúc trước.
Bây giờ, cô là vợ của anh, anh là chồng của cô, anh đã có một thân phận hoàn toàn mới, Thẩm Mục.
Còn anh, anh sẽ không bao giờ nhớ được Phương Tiểu Ngư, không bao giờ có mối liên quan nào đến Phương Tiểu Ngư.
Tô Lạc Nhĩ sau khi xem clip tông xe, hoàn toàn tin tưởng cô. Bà ta cho rằng Mộc Du Dương đã chết.
Trên thế giới này bây giờ, chỉ có một mình cô biết Mộc Du Dương thật sự vẫn còn sống. Cô sẽ luôn giữ kín bí mật này suốt cuộc đời.
Ở thành phố Y, lúc Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi bước ra từ nhà hàng tây thì vừa đúng gặp phải Mộc Du Dương cũng bước ra từ đó.
“Anh nói bàn chuyện với đối tác, là ở đây à?” Phương Tiểu Ngư bắt lấy tay anh hỏi.
“Ừ.” Mộc Du Dương gật đầu, nói tiếp: “Đối tác có chuyện nên đi trước rồi. Sao em lại ở đây?”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Lạc Bảo Nhi muốn ăn cơm tây nên em dẫn con đến đây nhưng thằng bé lại chẳng ăn được bao nhiêu.”
Lạc Bảo Nhi bĩu môi, tức giận nói: “Lạc Bảo Nhi bây giờ muốn ăn lẩu cay hơn... ”
Nghĩ đến chuyện lúc nãy Lạc Bảo Nhi thật sự không ăn được bao nhiêu, sợ cậu bé đến đêm lại đói, Phương Tiểu Ngư thuận miệng nói: “Vậy con bây giờ còn muốn ăn lẩu cay nữa hay không?”
Lạc Bảo Nhi lập tức mở to hai mắt, lớn tiếng trả lời: “Muốn ạ! Muốn ạ! Lạc Bảo Nhi đương nhiên muốn ăn lẩu cay rồi! Mẹ ơi, thật sự có thể ăn không?”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, cô nhìn Mộc Du Dương nhưng lại thấy anh nhíu mày.
Anh hỏi nhỏ: “Lẩu cay?”
Mộc Du Dương, thật ra là Thẩm Mục, anh ta đã rất lâu rồi chưa ăn lẩu cay, lần ăn trước đó cũng đã mười năm, lúc còn học đại học.
Anh ta không ngờ thì ra phu nhân tổng tài như Phương Tiểu Ngư và thiếu gia nhà giàu Lạc Bảo Nhi lại thích ăn loại thức ăn lề đường này.
Khi học các thứ liên quan đến Mộc Du Dương, anh ta cũng từng tìm hiểu về Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Anh ta biết cuộc sống trước đây của hai người họ đều rất cực khổ. Không ngờ cuộc sống bây giờ đã tốt hơn mà họ vẫn cứ như thế.
Anh ta thu hồi lại biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt, nở nụ cười: “Được, vậy thì cùng nhau đi ăn lẩu cay vậy.”
Tuy bây giờ nhìn anh ta chẳng có biểu hiện gì lạ nhưng thần sắc khác thường ban nãy của anh ta đã in sâu vào đầu Phương Tiểu Ngư.
Cô dường như đã hoàn toàn xác định, người trước mặt cô chắc chắn không phải là chồng mình, không phải là Du Dương của cô.