Buổi tối lúc Mộc Du Dương đi tắm thì gọi Phương Tiểu Ngư lấy khăn tắm và đồ ngủ cho anh. 

Phương Tiểu Ngư thấy kì lạ: “Không biết tự đi lấy sao?”

Lúc trước anh đều tự chuẩn bị hết những thứ này trước khi đi tắm, giờ lại gọi cô đi lấy. Không lẽ chỉ mấy tháng không gặp, anh trở nên lười biếng rồi sao? 

Mộc Du Dương không nói gì nữa, ra khỏi phòng tắm đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ. Thế nhưng anh lại đến tủ quần áo của Phương Tiểu Ngư. 

Sau khi kết hôn, Phương Tiểu Ngư đã cho lắp đặt hai tủ quần áo ở trong phòng. Một tủ thuộc về cô, một tủ còn lại là của Mộc Du Dương. Nhưng hiện tại anh lại đi nhầm sang tủ của cô. 

“Sao vậy? Mới có mấy tháng không về nhà thôi, đến quần áo của mình để đâu cũng quên rồi ư?” Phương Tiểu Ngư buồn cười hỏi, nhìn Mộc Du Dương đóng cửa tủ của cô xoay người lại, ánh mắt của anh có chút không tự nhiên.

“Không có, chỉ là muốn xem xem vợ anh gần đây mặc những kiểu quần áo thế nào thôi.” Anh vừa nói vừa đi qua tủ quần áo bên cạnh lấy đồ ngủ cho mình. 

Sau khi Phương Tiểu Ngư tắm xong thì đến bên giường nằm xuống bên cạnh Mộc Du Dương. Hơi thở của anh đều đặn, hình như đã ngủ rồi. 

Trong lòng Phương Tiểu Ngư thấy hơi thất vọng. 

Vốn dĩ cô cho rằng, mấy tháng không gặp, anh cũng khổ sở nhớ nhung cô giống như cô đối với anh. Nhưng giờ cô thấy xem ra cô nghĩ nhiều rồi. 

Cô tự an ủi bản thân, nhất định là do anh mệt quá nên mới ngủ sớm như thế, cho nên mới... không ôm cô mà đã ngủ rồi. 

Trước kia, tối nào anh cũng ôm cô vào lòng rồi mới ngủ được, tối nào cũng thế. 

Phương Tiểu Ngư cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô cũng không nói rõ được rốt cuộc không đúng chỗ nào. Cô lắc đầu, ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ lung tung. 

Chỉ cần anh quay về là đủ rồi. 

Sáng hôm sau, Phương Tiểu Ngư bị Mộc Du Dương gọi dậy. Anh hối thúc cô thức dậy đánh răng rửa mặt, nhanh chóng đến công ty xử lý công việc. 

Phương Tiểu Ngư mau chóng thức dậy đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo đơn giản rồi theo anh đến công ty.

Tổng tài Mộc trở về, đối với Thịnh Thế Mộc Thiên mà nói chính là tin tức cực tốt. Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định trả công ty lại cho Mộc Du Dương. Như vậy cô có thể nghỉ ngơi rồi.

Cô đang chuẩn bị gọi Lục Trạch đến để nhờ anh ấy sắp xếp mở cuộc họp cấp cao thì cửa phòng làm việc được mở ra, Lục Trạch không mời đã tự đến. 

“Tổng tài!” Lục Trạch vừa nhìn thấy Mộc Du Dương đã kích động hô lên, ánh mắt cũng tràn ngập sự mừng rỡ.

Boss lớn của anh đã trở về rồi! Tốt quá rồi! Cuối cùng anh cũng không cần gánh vác những chuyện lớn trong công ty nữa! 

Nói thật lòng, mấy tháng này đã khiến anh bận đến sắp điên rồi. Là trợ lý đặc biệt của Mộc Du Dương, sau khi Mộc Du Dương mất tích, anh không thể không giúp Phương Tiểu Ngư phất lại ngọn cờ cho công ty. 

Vì để không xảy ra sơ sót, anh đã cố gắng gấp mấy chục lần bình thường. 

Phương Tiểu Ngư dặn dò Lục Trạch triệu tập cuộc họp cấp cao, tuyên bố Mộc Du Dương đã trở về rồi, về sau công ty sẽ lại do anh quản lý. 

Cuộc họp sắp sửa bắt đầu, những người đến họp cũng sắp đến đủ. Phương Tiểu Ngư lấy ra tập tài liệu Lục Trạch đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị đưa cho Mộc Du Dương kí tên trước con mắt làm chứng của luật sư và hội đồng quản trị.

Ngay tại lúc này có một giọng nói đột nhiên xuất hiện ngăn chặn hành động của cô. 

“Đợi chút!” 

Giọng nói này là của Lục Trạch. Anh nhanh chóng đi đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi nói: “Chuyện này hôm nay tạm thời không làm được.”

“Hả?” Phương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn anh: “Tại sao? Lục Trạch, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?”

Lục Trạch trả lời: “Đương nhiên tôi biết, cô Phương, tôi đột nhiên nhớ ra nghi thức tạm thời không thể thực hiện vào hôm nay, bởi vì tài liệu vẫn chưa hoàn chỉnh.” 

“Tài liệu nào?” Phương Tiểu Ngư hỏi. 

Lục Trạch nói tiếp: “Cô Phương có điều chưa biết. Quá trình chuyển nhượng quyền quản lý công ty vô cùng phức tạp. Có rất nhiều tài liệu cần phải chuẩn bị, tạm thời tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ. Có một vài thứ cần phải mất vài ngày mới làm xong.” 

Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, sắc mặt của Mộc Du Dương cũng trở nên rất xấu. 

Lục Trạch nói với Mộc Du Dương: “Tổng tài, anh có lẽ cũng biết quy trình này vô cùng rắc rối nên tạm thời không làm được đúng không?” 

Mặc dù sắc mặt của Mộc Du Dương rất xấu nhưng anh vẫn miễn cưỡng gật đầu. 

Phương Tiểu Ngư nhìn ra được sự bất thường của Mộc Du Dương, cô nói nhỏ bên tai anh: “Thôi bỏ đi. Du Dương, hôm nay không được thì ngày mai, chắc chắn sẽ không quá lâu đâu. Anh vừa mới trở về, còn rất nhiều việc cần xử lý, không cần vội.” 

Mộc Du Dương nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh gật đầu rồi đứng lên rời khỏi phòng họp. 

Không ai chú ý đến, vào khoảnh khắc anh xoay người ra ngoài, bả vai của anh có hơi run rẩy. 

Sau khi Mộc Du Dương trở về, Lục Trạch đã sắp xếp phòng làm việc mới cho Phương Tiểu Ngư, còn Mộc Du Dương về lại phòng làm việc vốn dĩ của anh. 

Phương Tiểu Ngư đã ngồi trong phòng làm việc của Mộc Du Dương mấy tháng rồi, hiện giờ đổi một phòng làm việc mới, quả thật có chút không quen. Cô vừa chuẩn bị các tài liệu cần thiết, vừa nghĩ đến biểu hiện bất thường của Lục Trạch trong phòng họp ngày hôm nay. 

Cô cứ cảm thấy Lục Trạch hình như có chuyện gì đó muốn nói với cô, nhưng lại khó mở miệng. 

Đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa phòng làm việc của cô, Lục Trạch mở cửa đi vào. Anh nói với Phương Tiểu Ngư: “Cô Phương, có chuyện này tôi quyết định vẫn nên nói với cô bây giờ thì hơn.” 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trạch, Phương Tiểu Ngư thật sự có hơi không quen. Cô mỉm cười nói: “Chuyện gì vậy? Anh nói đi, tôi nghe.” 

Lục Trạch xoay người khóa cửa phòng làm việc, anh đi đến trước mặt Phương Tiểu Ngư nói nghiêm túc: “Cô Phương, tôi cảm thấy tổng tài của bây giờ hình như không giống với trước đây lắm.” 

Phương Tiểu Ngư vừa nghe đã thấy kinh ngạc, thật ra cô cũng đã có cảm giác thế này từ lâu. 

Bắt đầu từ ngày Mộc Du Dương trở về, cô đã cảm thấy có điều không ổn. Cô luôn cảm thấy người bây giờ quay trở về hình như không phải là Du Dương của cô. 

Lục Trạch nhíu mày nói tiếp: “Cô Phương, tôi cảm thấy người về công ty bây giờ không phải là anh Mộc.” 

“Sao cơ?” 

Nếu lời vừa rồi của Lục Trạch khiến Phương Tiểu Ngư kinh ngạc thì lời nói bây giờ của anh hoàn toàn khiến Phương Tiểu Ngư chấn động. 

Lục Trạch dường như đã đoán trước được phản ứng này của Phương Tiểu Ngư, anh nói tiếp: “Cô Phương, chẳng lẽ cô không cảm thấy anh Mộc bây giờ có quá nhiều, quá nhiều điểm khác biệt so với trước kia sao? Từ ngày anh Mộc tiếp quản Thịnh Thế Mộc Thiên, tôi đã luôn đi theo anh ấy, đến bây giờ cũng đã sắp được mười năm rồi. Tôi cảm thấy ít nhất trên phương diện công việc, tôi hiểu anh ấy hơn bất kì ai.” 

Phương Tiểu Ngư cẩn thận suy ngẫm lời của Lục Trạch, cảm thấy dường như thật sự rất có lí. 

Vốn dĩ cô nghĩ chỉ là cô thần hồn nát thần tính nên mới nghi ngờ Mộc Du Dương không giống với trước đây. Nhưng mà bây giờ, Lục Trạch nói chuyện khẳng định như thế, dường như anh đã hoàn toàn xác định người đang ngồi trong văn phòng tổng tài bây giờ hoàn toàn không phải là Mộc Du Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play