Khóc rất lâu rất lâu, cuối cùng cô cũng dừng lại. Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đã đi đâu? Anh đã đi đâu? Anh đi đâu vậy hả?” 

Cô không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này, cũng mặc kệ bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem hiện tại của cô xấu thế nào. 

“Xin lỗi em.” 

Anh dịu dàng nói ba từ này, nhưng cô lại cảm thấy nơi nào đó ở trong lòng như mềm đi. 

Điều cô nhớ nhung suốt bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng đã trở về bên cạnh cô. 

Chỉ là cô cảm thấy dường như giọng nói của anh có hơi khác, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì cô không nói rõ ra được. 

Anh giang tay ôm cô vào lòng, cười nói: “Vừa rồi anh vốn dĩ muốn đi thẳng lên đó tìm em, nhưng bảo vệ không cho.” 

Chuyện này cũng không thể trách bảo vệ. Tổng tài mất tích mấy tháng đột nhiên trở về, là ai cũng sẽ bị dọa cho giật mình. Nhưng dù sao bảo vệ vẫn là bảo vệ, trước kia họ cũng đã gặp mặt Mộc Du Dương nhiều lần, lần này còn cầm ảnh lên đối chiếu một trận nữa mới lòng đầy tin tưởng chạy đi báo với Phương Tiểu Ngư. 

Phương Tiểu Ngư lại vùi vào lòng anh khóc một trận, mãi cho đến khi nước mắt nước mũi ướt đẫm áo sơ mi của anh mới thôi. 

Lúc hai người bước ra khỏi phòng bảo vệ, phát hiện ở bên ngoài đã đứng đầy người. Đứng gần họ nhất là hội đồng quản trị, đằng sau họ chính là nhân viên của công ty.

Không chỉ có thế, ngay đến báo chí truyền thông không biết từ đâu nhận được tin tức mà kéo đến rồi, hiện giờ họ đang cầm máy ảnh chen lấn ngoài cửa phòng bảo vệ. Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương cứ thế bị họ chụp liên tục. 

“Anh Mộc! Thật sự là tổng tài Mộc!” 

“Anh Mộc thật sự trở về rồi!” 

“Anh Mộc, thời gian qua anh đã đi đâu?” 

“Anh Mộc, anh không sao chứ?” 

“Anh Mộc...” 

Giọng nói từ khắp nơi truyền đến nhưng Mộc Du Dương không hề quan tâm. Anh kéo lấy tay Phương Tiểu Ngư thoát khỏi đám đông, đi đến bãi đỗ xe. 

“Chúng ta đi đâu?” Phương Tiểu Ngư hỏi. 

“Về nhà, anh sẽ kể mọi chuyện cho em nghe.” Anh dẫn cô đi về hướng chiếc xe Aston Martin đã bám bụi ở bãi đỗ xe công ty. 

“Chìa khóa ở đây.” Phương Tiểu Ngư lấy chìa khóa từ trong xe. Từ sau khi Mộc Du Dương mất tích, cô vẫn luôn giữ chìa khóa xe này bên mình. 

Mộc Du Dương nhận lấy chìa khóa, mở cửa xe ngồi vào trong. Phương Tiểu Ngư cũng ngồi vào ghế phụ. Hai người cùng hướng về phía nhà họ Mộc. 

Về đến nhà, Lạc Bảo Nhi còn chưa về, người mở cửa là quản gia. Khi nhìn thấy người đứng phía sau Phương Tiểu Ngư chính là Mộc Du Dương, ông cũng không kiềm chế được nước mắt. 

“Đại thiếu gia!” 

Quản gia bất chấp hình tượng ôm chầm lấy Mộc Du Dương. 

Một ông lão lớn tuổi như thế mà giờ lại khóc như một đứa trẻ. 

Trước khi Mộc lão gia qua đời đã dặn dò ông trông chừng nhà họ Mộc thật tốt. 

Nhưng ông đã không làm được. Đại thiếu gia cứ thế mất tích, ông không còn mặt mũi nào gặp Mộc lão gia. 

Những ngày này, Phương Tiểu Ngư rất buồn, ông thậm chí còn buồn hơn Phương Tiểu Ngư. Vì trên vai ông còn phải gánh cả sự nhờ vả của Mộc lão gia. 

Ông và mọi người đều như nhau, tưởng rằng Mộc Du Dương đã chết. Mất tích mấy tháng, ai cũng không còn tin là anh còn sống, ngoại trừ Phương Tiểu Ngư. 

Nhưng bây giờ, Mộc Du Dương quả thật đang an toàn lành lặn đứng trước mặt ông. 

Mộc Du Dương cứng người một lát, sau đó nhẹ vỗ vai quản gia. 

Anh nhẹ giọng nói: ”Chú Lưu, để chú lo lắng rồi.” 

Quản gia lắc đầu rồi buông anh ra. Mọi người cùng nhau vào trong nhà. 

Ngồi trên ghế sô pha, Mộc Du Dương bắt đầu kể những chuyện đã xảy ra với anh mấy tháng qua. 

“Tối hôm đó, anh uống có hơi nhiều vậy nên đã say.” Anh mỉm cười, vô cùng tự nhiên giang tay ôm Phương Tiểu Ngư vào lòng: “Sau đó khi nhìn thấy chiếc xe kia xông tới, anh đã không kịp tránh đi. Rồi anh hoàn toàn mất đi ý thức.” 

Phương Tiểu Ngư cắn chặt răng nắm lấy ống tay áo của anh. 

“Lúc tỉnh lại, anh phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng khóa kín. Ngay đến cửa sổ của căn phòng đó cũng bị khóa chặt, anh không hề có cơ hội trốn thoát ra ngoài. Mỗi ngày đều có người đổi thuốc đưa cơm cho anh, anh cứ thế bị nhốt hơn một tháng.” 

Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, tựa như không muốn Phương Tiểu Ngư buồn bã vì những gì anh đã trải qua. 

Phương Tiểu Ngư hỏi: “Vậy sau đó anh làm sao trốn ra được?” 

Mộc Du Dương nói tiếp: “Hơn một tháng trước, vết thương của anh từ sau vụ tai nạn xe đó đã lành đi nhiều, chúng liền chuyển anh đến một khu biệt thự. Biệt thư ấy cũng ở một nơi rất xa, bốn phía đều xây tường cao chót vót, còn có vô số vệ sĩ canh chừng. Anh căn bản không có cơ hội trốn đi. ” 

“Chúng cũng không giày vò gì anh, cũng không yêu cầu anh làm gì, chỉ nhốt anh ở đó thôi. Ngoài việc không cho anh ra ngoài, chúng cũng không cho anh bất kì thiết bị liên lạc với thế giới bên ngoài, còn lại anh làm gì chúng cũng không can thiệp. Anh cứ bị nhốt ở đó hơn hai tháng, mãi cho đến hôm qua anh mới tìm được cơ hội trốn đi.”

“Chúng có đuổi theo anh không?” Phương Tiểu Ngư lo lắng sốt ruột hỏi. 

“Ngốc à, chẳng phải bây giờ anh đã an toàn ngồi đây rồi sao?” Anh bật cười nhéo mũi cô: “Quá trình làm sao chạy trốn, anh không muốn nhắc lại.” 

Phương Tiểu Ngư gật đầu, như có điều suy nghĩ. 

Quản gia vẫn luôn yên lặng ngồi bên nghe anh nói chuyện. Sau khi nghe xong thì thở dài nói: “Về được là tốt rồi.”

Đến giờ tan học, quản gia đi đón Lạc Bảo Nhi về. Trên đường về, quản gia nói với Lạc Bảo Nhi rằng Mộc Du Dương đã về, cậu nhóc kích động vô cùng. 

“Bố!” 

Lạc Bảo Nhi còn chưa đến cửa thì tiếng nói đã vang vọng vào nhà trước. Mộc Du Dương mỉm cười đứng dậy ra đón Lạc Bảo Nhi. 

Cậu nhóc nhìn thấy bố đúng thật đã trở về thì lập tức òa khóc rồi chạy như tên bắn vào vòng tay của bố. 

“Bố, Lạc Bảo Nhi nhớ bố lắm... hu hu hu... Lạc Bảo Nhi thật sự rất nhớ bố...” 

Cậu nhóc vừa nói vừa khóc, quần tây của Mộc Du Dương bị cậu nhóc làm ướt mất một nửa. 

Anh cúi người xuống bế cậu nhóc lên, thế là cậu nhóc liền tựa đầu lên vai Mộc Du Dương khóc tiếp. 

“Được rồi, được rồi, không khóc nữa, không phải bố đã về rồi sao?” Mộc Du Dương xoa đầu Lạc Bảo Nhi, trong ánh mắt ngập tràn sự đau lòng. 

“Bố, sau này không cho đi đâu nữa! Không cho đi đâu nữa đâu! Hu hu hu...” Lạc Bảo Nhi vừa nói vừa dùng nắm đấm bé nhỏ của mình đánh Mộc Du Dương, thể hiện bản thân cậu nhóc đang rất giận, giận anh biến mất lâu như vậy. 

Mộc Du Dương mỉm cười gật đầu, nghiêm túc nói: “Bố hứa với con, sau này không đi đâu nữa.” 

Lạc Bảo Nhi nghe thế mới yên tĩnh lại, thu hồi nắm đấm, cười tươi rạng rỡ. 

Cảnh tượng này khiến Phương Tiểu Ngư thấy cay sống mũi. Cô từng cho rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng ấm áp thế này một lần nữa, cũng may ông trời có mắt, để Mộc Du Dương của cô quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play