Anh thật sự không thể nào cho cô chút tình cảm nào nữa, bởi vì trái tim anh đã bị Phương Tiểu Ngư lấp đầy từ lâu rồi, không còn một chút khoảng trống nào nữa.
An Ly lại một lần nữa không khống chế được cảm xúc của mình, khóc nức nở nói: “Nhưng em không muốn, em không muốn bỏ đứa bé này! Du Dương, sao anh có thể nhẫn tâm như thế, ngay cả con của mình mà cũng không cần sao?”
Mộc Du Dương cau mày nói: “Sao em chắc chắn đứa bé này là con của anh?”
An Ly sững người, gương mặt mau chóng lộ ra một vẻ bi thương, nước mắt đầm đìa nói với Mộc Du Dương: “Du Dương, sao anh có thể nói như vậy? Em từ trước đến nay chỉ có một mình anh, vào đêm hai tháng trước, em đã trao lần đầu cho anh! Đứa bé này chính là kết quả sau đêm thân mật đó của chúng ta! Đây chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời đã ban cho em!”
Nhìn dáng vẻ đau khổ của An Ly, Mộc Du Dương ý thức được mình đã lỡ lời rồi. Do vừa rồi anh quá căng thẳng nên mới nói ra một câu như thế, không ngờ lại làm An Ly tổn thương.
“Anh xin lỗi.” Mộc Du Dương phiền não nói: “Nhưng đứa bé này, anh thật sự không thể giữ lại được. Nếu em cứ kiên quyết muốn giữ nó lại thì anh đành phải làm việc anh nên làm, cho em một khoản tiền, xem như là tiền bù đắp cho em và đứa bé này. Từ nay về sau, cho dù em có sinh nó ra hay là bỏ nó đi thì cũng không liên quan gì đến anh.”
Vì người mà trong lòng anh quan tâm chỉ có Phương Tiểu Ngư.
Vừa nói anh vừa rút trong túi ra một tờ chi phiếu, trị giá chi phiếu là một tỉ, anh mạnh tay kí tên mình lên đó.
“Anh xin lỗi.”
Dứt lời, anh đặt chi phiếu lên bàn rồi đứng dậy định bỏ đi. Trong lòng anh đã khẳng định, đây là lần cuối cùng anh gặp mặt An Ly.
Nhưng anh không ngờ, An Ly ngay sau đó cũng đứng phắt dậy, rồi trước con mắt quan sát của mọi người, cô nắm chặt lấy tay anh khóc nức nở nói: “Du Dương, em cầu xin anh, anh quay đầu lại nhìn em có được không? Em không cần danh phận, em cũng không cần tiền, em chỉ muốn được ở bên anh thôi! Chúng ta đã có con rồi! Sao anh có thể đối xử với em thế này?”
Mộc Du Dương có hơi giật mình, nhưng dằn lòng cố rút tay ra, nhân viên phục vụ lúc này bước đến khó xử nói: “Xin lỗi anh chị, có việc gì có thể ra ngoài nói chuyện được không? Quán chúng tôi cần sự yên tĩnh, rất xin lỗi!”
Mộc Du Dương hết cách, đành phải tính tiền rồi dắt An Ly rời khỏi quán cà phê.
“Du Dương, em chẳng cần gì cả, anh chỉ cần cho em một chỗ ở, lâu lâu đến thăm em và con là được rồi, em không muốn con em sau khi sinh ra lại không có bố…”
An Ly lúc này cứ liên tục cầu khẩn, khiến Mộc Du Dương bắt đầu thấy hơi khó chịu.
“Thế thì em đừng sinh nó ra nữa.” Anh bực bội giật tay ra, “Những điều cần nói anh đã nói hết rồi, những điều cần làm anh cũng đã làm cả rồi. Nếu em muốn có người cùng em đến bệnh viện phá thai thì anh sẽ cử Lục Trạch đi với em.”
Dứt lời anh quay người bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Giữa phố xá đông đúc, An Ly ngồi thụp xuống đất, nước mắt đầm đìa.
Một chiếc Maserati chợt đỗ lại trước mặt cô, một người bước xuống xe, An Ly thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ.
Ngẩng đầu lên mới thấy chủ nhân của đôi giày ấy là Tô Lạc Nhĩ, bà ta đang nhìn cô bằng vẻ mặt khó chịu, cất tiếng hỏi: “Nó lại cự tuyệt con nữa sao?”
An Ly bất lực gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ nói: “Được rồi, đứng dậy đi! Khóc lóc ở đây mất mặt lắm!”
An Ly thẫn thờ đứng dậy, cùng Tô Lạc Nhĩ bước lên xe. Lúc này đây trông cô hệt như một cái xác không hồn, Tô Lạc Nhĩ nói gì thì cô chỉ làm theo thế ấy.
Trên xe, Tô Lạc Nhĩ ngồi cạnh tài xế quay đầu xuống nói: “Nếu Mộc Du Dương đã vô tình như thế thì chúng ta cũng không cần có nghĩa với nó! Ngay cả con của mình mà nó cũng không nhận, thế thì kế hoạch ban đầu của chúng ta sẽ không thể thành công được! Xem ra chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch tiếp theo rồi!”
An Ly đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa nói: “Không, mẹ ơi, không được! Con cầu xin mẹ, đừng vội thực hiện kế hoạch tiếp theo có được không? Cho con thêm một chút thời gian đi, con nhất định sẽ cố gắng hơn! Thật đấy, mẹ ơi, xin mẹ tin con…”
Tô Lạc Nhĩ lạnh lùng nói: “Con vẫn còn chưa tỉnh mộng sao? Con vẫn chưa nhìn rõ sự thật, Mộc Du Dương thật sự không còn chút tình cảm nào với con sao? Đủ rồi, đừng có lãng phí thời gian thêm nữa! Kế hoạch đầu tiên đã hỏng, mau chóng bắt đầu kế hoạch tiếp theo! Con đừng có quên bố con đã chết như thế nào!”
An Ly đau khổ nhắm mắt, cô hiểu rõ cho dù mình có làm gì thì cũng không ngăn cản nổi mẹ.
Buổi tối, khi Mộc Du Dương về đến nhà thì Phương Tiểu Ngư đang ngồi trên sô pha xem ti vi, tay còn cầm một bịch bánh ăn chóp chép.
Anh bước đến chỗ cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dịu dàng hỏi: “Lạc Bảo Nhi đâu?”
Phương Tiểu Ngư vẫn cứ chăm chú nhìn vào ti vi, lạnh nhạt trả lời: “Đang đọc sách ở trên lầu.”
Mộc Du Dương gật đầu, sau đó giật bịch bánh trong tay cô rồi khẽ nói: “Em ít ăn mấy thứ này thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Phương Tiểu Ngư phẩy tay, không nói gì.
Suốt hai tháng nay, cô cứ như thế, đối xử với anh một cách không lạnh không nóng. Mộc Du Dương hiểu rõ, cô vẫn còn giận anh, vẫn còn giận việc xảy ra giữa anh và An Ly vào đêm đó.
Chuyện này cũng không thể trách cô. Nếu đổi lại là cô ngủ với một người đàn ông khác thì anh cũng nhất định sẽ rút dao băm vằm cái tên đó ra.
Mộc Du Dương chỉ muốn Phương Tiểu Ngư đừng giận quá nhiều kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Hơn nữa cô cứ giận anh thế này cũng không có lợi cho bầu không khí gia đình, không có lợi cho sự trưởng thành của Lạc Bảo Nhi.
Anh luôn muốn tìm cơ hội cầu xin sự tha thứ của cô, nhưng vẫn chưa tìm được dịp thích hợp. Lại cộng thêm việc hôm nay An Ly báo cho anh một tin động trời, anh cảm thấy những ngày tháng sau này sẽ càng khó sống hơn.
Anh không biết rốt cuộc có nên nói cho cô biết việc An Ly đã có thai hay không. Nếu bây giờ nói cho cô biết thì cô chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí có thể đuổi anh ra khỏi nhà, cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Nhưng nếu bây giờ anh không nói ra, sau này có một ngày cô tự phát hiện thì chắc chắn sẽ còn càng giận hơn, sẽ cảm thấy anh cố tình giấu cô, lừa gạt cô! Thế nên bây giờ Mộc Du Dương thật sự không biết phải làm sao.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh quyết định sẽ nói cho cô biết.
Anh từ từ cất tiếng: “Tiểu Ngư, có một việc này anh muốn nói cho em biết…”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, rồi đột nhiên quay sang nói với anh: “Em cũng có một việc muốn nói cho anh biết, Lạc Bảo Nhi ngày mai sẽ nhập học, em quyết định cho con đến học ở tiểu học Dương Quang, bởi vì Ôn Nhị cũng học ở đó nên thằng bé muốn đến đó học. Ngày mai anh có muốn cùng em đưa con đi đăng kí nhập học không?”