Người đàn ông ấy chính là Thẩm Mục, người có gương mặt giống hệt Mộc Du Dương.
Anh ta có lẽ cũng đã bị trúng thuốc, ý thức cũng đã hơi mơ hồ, vẻ mặt đang vô cùng khổ sở.
Lúc này trong căn trang viên rộng lớn chỉ có hai người họ. Cô nam quả nữ, củi khô lửa lớn, lại còn đang trong tinh thần mơ màng thế này, An Ly hiểu rõ, mình không thể nào chờ Mộc Du Dương được nữa.
Thẩm Mục đè lên người An Ly, An Ly trông thấy gương mặt của Mộc Du Dương thì một chút lí trí còn sót lại trong người lập tức tiêu tan.
“Du Dương… Du Dương…”
Cô khẽ gọi tên anh, đưa hai bàn tay thon thả trắng ngần ôm lấy cổ anh, ngay khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, cảm giác thiêu đốt trong người liền vơi đi hẳn.
Cả hai đều muốn mau chóng làm nguội đi cảm giác thiêu đốt ấy, thế nên anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, hôn rất lâu, đến lúc chân cô chủ động quặp lên hông anh thì anh mới lột áo cô ra, hai cơ thể trần như nhộng quấn lấy nhau trong màn đêm…
Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời vẫn còn tờ mờ như được phủ một tấm màn thì An Ly đã thức dậy. Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cảnh tượng hai người mây mưa với nhau đêm qua vẫn còn hiển hiện trước mắt.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình cười cay đắng.
Thẩm Mục vẫn còn đang ngủ, An Ly rón rén bước xuống giường mặc quần áo, rửa mặt rồi rời khỏi trang viên.
Mục đích của mẹ đã đạt được, còn về việc cô có thể mang thai hay không thì phải xem ông trời rồi.
Hai tháng sau.
Mộc Du Dương như thường lệ, trước tiên đưa Phương Tiểu Ngư đến Mirandas, sau đó đến công ty làm việc. Trong hai tháng nay cuộc sống của họ rất bình yên, An Ly không hề đến tìm anh.
Quả nhiên đúng như Lương Đào Quốc đã nói, chỉ cần không chính diện phản ứng lại việc này, để thời gian trôi qua thì mọi người sẽ dần quên đi.
Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy giữa anh và Phương Tiểu Ngư dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Ngoài mặt thì cô có vẻ đã tha thứ cho anh, nhưng từ sau đêm đó, anh cảm thấy mình đã không còn bước vào được trái tim cô nữa.
Vừa nghĩ đến những việc ấy là lại thấy lòng rối như tơ vò, Mộc Du Dương lắc lắc đầu, ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ. Anh chỉ muốn những ngày tháng sau này có thể dùng hành động thực tế để bù đắp lại những sai lầm mà mình đã phạm, cầu xin sự tha thứ thật lòng của Phương Tiểu Ngư.
Lục Trạch chợt đẩy cửa bước vào, giao cho anh một phong thư, “Tổng tài, thư này có người gửi đến cho anh.”
Mộc Du Dương có hơi thắc mắc, anh hầu như chưa bao giờ nhận được thư từ kiểu này, thời buổi bây giờ người ta đều dùng email cả.
Trên thư không có tên người gửi, anh tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong là một mảnh giấy nhỏ.
Anh rút mảnh giấy từ trong thư, mở ra xem thì thấy đó là một mảnh giấy xét nghiệm của bệnh viện.
Người được xét nghiệm là An Ly, trên mảnh giấy ghi rất rõ ràng, An Ly đã có thai được tám tuần rồi!
Tám tuần, hai tháng! Nhẩm tính thời gian thì lẽ nào chính là vào đêm hai tháng trước?
Mộc Du Dương không dám nghĩ tiếp nữa, anh mau chóng rút điện thoại ra, gọi cho một số mà lâu lắm rồi anh không gọi.
Điện thoại được bắt lên, An Ly đầu dây bên kia mừng rỡ hỏi: “Du Dương, là anh sao?”
Mộc Du Dương cố giữ cho giọng của mình thật bình tĩnh, “Em gửi cho anh một lá thư à?”
An Ly lập tức hạ giọng trả lời: “Vâng… Là em gửi đấy.”
Mộc Du Dương suy sụp hỏi: “Em thật sự có thai rồi sao?”
An Ly im lặng một lúc rồi gật đầu nói vâng.
Mộc Du Dương cảm thấy như có một quả bom nổ trong đầu mình, nổ lớn đến mức khiến anh thất thần.
An Ly có thai rồi…
Hơn hai tháng rồi…
Mộc Du Dương không dám nghĩ tiếp sau này sẽ phải đối diện thế nào với Phương Tiểu Ngư.
Cúp máy, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ khuyên An Ly bỏ đứa bé này đi.
Anh hẹn gặp An Ly ở một quán cà phê, An Ly lập tức đồng ý.
Buổi chiều, Mộc Du Dương đến quán cà phê điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng, ngồi chờ An Ly đến.
Đến giờ hẹn, An Ly mặc một chiếc váy trắng bước vào. Gương mặt cô nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi vừa trông thấy Mộc Du Dương thì chợt đỏ bừng lên.
“Du Dương.” Cô khẽ gọi rồi ngồi xuống đối diện anh.
Mộc Du Dương không đáp, đợi cô ngồi xuống rồi liền chìa thực đơn ra trước mặt cô: “Em muốn uống gì?”
An Ly mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một cốc nước chanh, chua một chút nhé, cảm ơn.”
Mộc Du Dương gọi một tách latte. Nhân viên phục vụ đi rồi, An Ly mới cười nói với Mộc Du Dương: “Có thai lúc nào cũng thích ăn chua cả.”
Mộc Du Dương hơi ngẩn người, nhìn gương mặt An Ly mà cảm thấy hoang mang.
Trước khi đến đây, anh đã nghĩ rất nhiều câu nói để khuyên cô bỏ đứa bé trong bụng đi. Nhưng giờ đây, trông thấy dáng vẻ hạnh phúc này của cô, anh lại không biết phải mở miệng nói thế nào.
Đêm ấy là lỗi của anh, là do anh bị bỏ thuốc nên mới cưỡng ép cô, thế mà bây giờ anh lại còn muốn tước đoạt đi quyền làm mẹ của cô.
Mộc Du Dương cảm thấy bản thân mình làm như thế thật là vô liêm sỉ.
Nhưng anh lại chợt nhớ đến Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi ở nhà, nếu họ biết được chuyện này thì sẽ đau lòng buồn bã đến mức nào?
Không, anh không thể để một việc đau lòng như thế xảy ra. Nếu muốn Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi được mãi mãi sống hạnh phúc thì anh buộc lòng phải nhẫn tâm với An Ly thôi.
Muốn trách thì phải trách hai người họ có duyên mà không có phận, anh đã không còn chút tình cảm nào với cô nữa. Với anh mà nói thì An Ly giờ chỉ còn là một món nợ mà thôi, nhưng anh đã làm cô tổn thương, anh không thể không chịu trách nhiệm.
“Em bỏ đứa bé đi.” Mộc Du Dương lấy hết can đảm mở lời: “Anh không thể lấy em được, anh đã có vợ có con rồi. Em bỏ đứa bé đi, như thế sẽ tốt cho cả anh và em, nếu không một mình em nuôi con sẽ rất vất vả.”
Vẻ mặt An Ly có chút sững sờ, cô rõ ràng không ngờ Mộc Du Dương lại nói thẳng như thế.
Nhưng ngay sau đó cô liền phản ứng lại, khẽ nói: “Em không muốn, em muốn sinh đứa bé này ra.”
Mộc Du Dương thở dài nói: “Anh không thể cho em danh phận được, nếu em mà sinh đứa bé này ra thì chỉ có thể làm mẹ đơn thân thôi.”
An Ly cười đau khổ lắc đầu.
“Bỏ đứa bé đi, anh sẽ cho em sự bù đắp xứng đáng. Là anh có lỗi với em, em muốn gì anh cũng sẽ cho em hết.” Mộc Du Dương rất mong An Ly sẽ đồng ý bỏ đứa bé này, như thế thì mới không còn phiền phức nữa.
Vì dù gì đứa bé này xuất hiện trên đời vốn là một sai lầm.
“Em không muốn! Em không muốn bỏ đứa bé này!” Giọng của An Ly chợt cao lên, những người khách ngồi trong quán cà phê yên tĩnh lập tức bị thu hút, đồng loạt quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dị nghị.
Nhân viên phục vụ lúc này cũng vừa bưng nước chanh và cà phê sang, liền khẽ nói: “Thưa anh chị, anh chị có thể nhỏ tiếng một chút được không ạ?”
An Ly nhận ra mình đã hơi mất bình tĩnh, bèn cúi đầu, Mộc Du Dương gật đầu tỏ ý xin lỗi nhân viên phục vụ.
“Được rồi, An Ly, nghe anh đi, bỏ đứa bé này đi, chỉ cần em làm theo lời anh nói thì anh bằng lòng bù đắp tất cả cho em, chỉ trừ tình cảm ra thôi.”