Tống Đình Hi cười đau khổ, lắc đầu nói: “Không, em không nợ gì anh cả, là anh đã nợ em. Anh đã phản bội lời thề, không lấy em làm vợ.”
Khi ấy sở dĩ anh làm vậy là vì muốn bảo vệ cho cô và Lạc Bảo Nhi mà thôi, nhưng việc ấy mãi mãi là bí mật trong lòng anh, anh sẽ không bao giờ nói cho cô biết.
Phương Tiểu Ngư lắc đầu nghiêm túc nói: “Đình Hi, em thật sự cảm ơn sự xuất hiện của anh trong đời em, đã cho em và Lạc Bảo Nhi rất nhiều sự ấm áp. Nhưng trên thế gian này, thật sự có rất nhiều việc không như chúng ta mong muốn. Những thứ như tình yêu, chúng ta đều không thể kiểm soát được, chỉ đành mặc cho trái tim mình mà thôi.”
Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục nói: “Em biết anh vẫn còn yêu em, nhưng mà Đình Hi à, giữa hai chúng ta thật sự đã không thể nào rồi. Bây giờ em là vợ của Mộc Du Dương, còn anh cũng là chồng của Ôn Minh Nguyệt, cho nên chúng ta đều có trách nhiệm và cuộc sống của riêng mình.”
Tống Đình Hi cúi đầu, nói bằng giọng bé đến mức hầu như không nghe được: “Anh hiểu, anh hiểu cả…”
Anh sao có thể không hiểu giữa họ đã không còn một chút khả năng nào nữa? Chỉ là việc quên đi một người thật sự không hề đơn giản. Nếu đã từng thật lòng yêu một ai đó thì không thể nào nói quên là quên được.
“Đình Hi, anh rất may mắn vì có một người vợ yêu anh như thế, còn có cả đứa con gái đáng yêu thế này. Nếu anh chịu mở lòng thì sẽ nhận ra, anh thật sự đang sống rất hạnh phúc.” Phương Tiểu Ngư thở dài rồi nói tiếp: “Hứa với em, quên em đi, thử bắt đầu cuộc sống mới của anh, được không? Cứ xem như là vì em.”
Tống Đình Hi im lặng một lúc lâu, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Trông thấy cô và Lạc Bảo Nhi bây giờ sống tốt như thế, anh cũng yên tâm rồi. Trong lòng anh, điều duy nhất không bỏ xuống được chỉ là một chút tiếc nuối mà thôi.
Nếu cô đã không còn cần anh nữa thì cũng đến lúc anh rời xa cô rồi, anh nên có cuộc sống của riêng mình.
Nhìn Ôn Minh Nguyệt và Ôn Nhị đang cười nói vui vẻ bước xuống từ tàu lượn, trong lòng Tống Đình Hi chợt dâng lên một cảm giác kì lạ.
Một cảm giác bình yên mà lâu lắm rồi anh mới lại có được.
Sau đó, Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị lại dắt tay nhau tung tăng chơi hết mấy trò chơi trong công viên, tâm trạng vui khỏi phải nói. Đến giờ ăn cơm trưa, hai cô cậu lại nhao nhao đòi ăn gà rán trong công viên.
Một đại soái ca như Tống Đình Hi đương nhiên đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý đến đó. Trong quán gà rán, có một đám thiếu nữ mê đắm ngắm nhìn anh, Ôn Minh Nguyệt nhận ra liền khoác lấy tay anh, nhưng ngoài dự liệu của cô, lần này Tống Đình Hi không đẩy cô ra như mọi khi.
Ăn cơm xong còn chưa đủ, Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị lại đòi mua cho mỗi đứa một cây kem to đùng. Hai đứa bé ăn kem dính đầy miệng, khiến hai bà mẹ Ôn Minh Nguyệt và Phương Tiểu Ngư phải cầm khăn giấy chạy theo lau miệng đến toát mồ hôi.
Họ cứ thế chơi vui vẻ hết một ngày. Đến khi trời chập choạng tối, công viên sắp đóng cửa thì năm người mới ra về.
Tống Đình Hi lái xe chở Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi về nhà, lúc xuống xe, Ôn Minh Nguyệt nhìn Phương Tiểu Ngư bằng ánh mắt biết ơn.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư lại nhận được một tin nhắn của Ôn Minh Nguyệt, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: Cảm ơn chị.
Phương Tiểu Ngư chợt lập tức hiểu ra, tại sao Ôn Nhị hôm nay lại chủ động gọi điện cho Lạc Bảo Nhi rủ Lạc Bảo Nhi đi chơi công viên.
Ôn Minh Nguyệt có lẽ từ đầu đã đoán được, Phương Tiểu Ngư sẽ đi cùng với Lạc Bảo Nhi, thế nên mới cố ý rủ Tống Đình Hi đi cùng, còn cho họ cơ hội để gặp riêng nhau.
Ôn Minh Nguyệt sở dĩ làm như thế là vì muốn Tống Đình Hi nhận rõ sự thật, quay trở về với cuộc sống của mình. Lần trước, từ sau khi nói chuyện với Phương Tiểu Ngư, Ôn Minh Nguyệt có thể cảm nhận được Phương Tiểu Ngư hiện giờ đang sống rất hạnh phúc, chỉ còn một mình Tống Đình Hi là vẫn cứ sống mãi trong quá khứ.
Thế nên, cô cố ý cho hai người họ nói chuyện riêng với nhau. Cô biết Phương Tiểu Ngư là một người lương thiện, nhất định sẽ khuyên Tống Đình Hi sống cuộc sống của riêng mình, còn với Tống Đình Hi mà nói thì chỉ cần là lời của Phương Tiểu Ngư thì anh chắc chắn sẽ nghe theo.
Ôn Minh Nguyệt rất cảm kích, cảm kích Phương Tiểu Ngư đã nhắc nhở Tống Đình Hi, khiến Tống Đình Hi chịu bắt đầu cuộc sống mới.
Phương Tiểu Ngư vừa khâm phục sự thông minh của Ôn Minh Nguyệt vừa âm thầm chân thành chúc phúc cho họ.
Cô rất mong có một ngày, Tống Đình Hi cũng sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ thật sự.
Tại một trang viên phong cảnh tuyệt đẹp ở thành phố Y, Tô Lạc Nhĩ đang ngồi pha trà Bích Loa Xuân thượng hạng trong một cái đình trong vườn, còn người ngồi trước mặt bà ta chính là An Ly với vẻ mặt sầu muộn.
“Mẹ, con… con xin lỗi, con đã cố hết sức rồi, cũng đã làm tất cả rồi, nhưng Mộc Du Dương anh ấy… anh ấy thật sự không còn yêu con… hơn nữa cũng sẽ mãi mãi không bao giờ yêu con nữa…”
Tô Lạc Nhĩ mỉm cười khẽ nói: “Con có biết tại sao hôm nay mẹ lại dắt con đến đây không?”
An Ly lắc đầu rồi suy đoán: “Mẹ, có phải là mẹ… muốn đưa con đi giải khuây không?”
Tô Lạc Nhĩ không phủ nhận, vẫn mỉm cười nói: “Đây chỉ là một trong những lí do thôi. Thật ra mẹ còn có một lí do khác, đó chính là muốn con gặp một người.”
An Ly ngạc nhiên hỏi: “Gặp một người? Mẹ, mẹ muốn con gặp ai?”
Tô Lạc Nhĩ cười bí ẩn đáp: “Con cứ chuẩn bị đi, bây giờ mẹ sẽ gọi người đó ra.”
Dứt lời, bà tay quay sang phẩy tay với vệ sĩ, tỏ ý bảo vệ sĩ có thể đưa người đó vào. Vệ sĩ gật đầu bước ra ngoài.
Vài phút sau, vệ sĩ quay lại, nhưng lần này sau lưng anh ta có thêm một người nữa, trông có vẻ là một người đàn ông rất cao lớn.
Vệ sĩ và người đàn ông đó bước vào, An Ly trông thấy lập tức kinh ngạc.
“Du… Du Dương?” An Ly không tin được mà nhìn người đó, bất giác gọi tên anh.
Người đàn ông trước mặt cô không phải Mộc Du Dương thì còn là ai chứ?
Ánh mắt ấy, chiếc mũi ấy, đôi môi ấy, còn có cả dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo ấy, gương mặt không sợ trời không sợ đất ấy, đây chẳng phải chính là Mộc Du Dương mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ hay sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, An Ly mau chóng phát hiện ra “Mộc Du Dương” này có gì đó không ổn.
Vừa nhìn thì không nhận ra, nhưng nếu nhìn thật kĩ thì An Ly vẫn cảm giác được người đàn ông trước mặt mình không phải là Mộc Du Dương. Dù vậy nếu hỏi khác ở đâu thì cô lại không thể nói ra được.
Có thể do trên người Mộc Du Dương luôn có một khí chất rất vương giả, khí chất ấy không phải người nào cũng có thể có được.
Tô Lạc Nhĩ có vẻ rất hài lòng trước biểu cảm kinh ngạc của An Ly, bà ta tươi cười hỏi: “Sao hả? Có giống không?”
An Ly vô cùng kinh ngạc hỏi: “Mẹ ơi, đây là…”
Tô Lạc Nhĩ hỏi tiếp: “Mẹ hỏi con, cậu ta có giống Mộc Du Dương không?”
An Ly gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Giống, rất giống, nhất là khuôn mặt, nhưng lại có hơi không giống, còn về rốt cuộc không giống ở đâu, con lại không nhìn ra…”
Tô Lạc Nhĩ nói: “Thế này đã là khá lắm rồi, có cậu ta rồi thì kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa.”
An Ly thắc mắc: “Mẹ, anh ta rốt cuộc ở đâu ra?”