Lúc đầu Phương Tiểu Ngư không nói gì, qua một lúc lâu cô mới trả lời: “Anh cũng đã đứng ở đây rồi, còn hỏi em có thể lên ngủ hay không sao?” 

Mộc Du Dương cười hì hì, nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô rồi nói: “Tiểu Ngư, liên quan đến chuyện tối hôm đó... em có muốn biết sự thật không?” 

Trong bóng tối, một lúc lâu sau Phương Tiểu Ngư mới lên tiếng: “Ừ, anh nói đi.” 

Mộc Du Dương mỉm cười giang tay ra, mặc kệ cô giãy giụa mà ôm cô vào lòng, bắt đầu nói: “Em còn nhớ lần em đến công ty vô tình đụng phải giám đốc Hứa không?”

Phương Tiểu Ngư gật đầu: “Chính là giám đốc Hứa Tuấn đã có một màn nóng bỏng với thư kí ở phòng làm việc đó sao?” 

Mộc Du Dương bật cười, nhẹ giọng nói tiếp: “Ừ, chính là anh ta. Hôm đó sau khi anh đuổi việc anh ta, anh ta liền ôm hận trong lòng rồi dùng cớ lừa anh đến gặp anh ta, sau đó bỏ thuốc vào trong rượu của anh.” 

“Sau đó thì sao?” Phương Tiểu Ngư hỏi, cô rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó. 

“Sau đó, anh ý thức được có điều bất ổn nên đã rời khỏi chỗ đó. Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, anh gần như không đi nổi, cũng không lái xe được. Lúc đó trùng hợp gặp An Ly cũng đến khách sạn đó ăn cơm, anh đành nhờ cô ấy đưa anh về nhà. Ai ngờ cô ấy lại đưa anh đến khách sạn, vậy nên sau đó mới xảy ra chuyện kia...” 

Sau khi bị chuốc thuốc, anh đã phát sinh quan hệ với An Ly. 

Lí do như vậy nghe ra có vẻ có thể tha thứ, nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy lấn cấn trong lòng. 

Cuối cùng cô vẫn cảm thấy không thể tha thứ. 

“Tiểu Ngư? Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương nhẹ giọng gọi cô, cô đã im lặng rất lâu rồi. 

“Ừ.” Cô khẽ đáp lại: “Khuya rồi, ngủ sớm đi.” 

Mộc Du Dương thở dài. Anh hiểu, cho dù cô hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện cũng chưa chắc sẽ tha thứ cho anh. Cũng như anh không cách nào chấp nhận cô có mối quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác. 

Khi thật lòng yêu một người, bạn sẽ muốn có được toàn bộ của người đó. Bạn không chấp nhận được người đó phản bội bạn, cũng không chấp nhận được người ấy nói dối, cho dù đó là lời nói dối thiện chí. 

Hôm sau, khi Mộc Du Dương thức dậy, Phương Tiểu Ngư đã không còn nằm bên. 

Quản gia nói công ty có việc nên cô đã đi làm từ sớm.

Mộc Du Dương cũng đến công ty, một mình Lạc Bảo Nhi ở nhà chơi với quản gia. 

Lạc Bảo Nhi đang chơi ở nhà thì nhận được điện thoại của Ôn Nhị. 

“Nhị... Nhị Nhị...” Lạc Bảo Nhi vui đến mức nói chuyện lắp ba lắp bắp. Cậu nhóc thật sự quá vui, không ngờ Ôn Nhị sẽ chủ động gọi điện thoại cho cậu nhóc. 

“Lạc Lạc, hôm nay mẹ mình dẫn mình đến công viên trò chơi, bạn có muốn đi cùng không?” Ôn Nhị hỏi một cách vui vẻ. 

“Công viên trò chơi? Đi cùng bạn sao?” Lạc Bảo Nhi vừa nghe đến công viên trò chơi đã thấy hưng phấn, càng đừng nhắc đến chuyện đi cùng với cô bé mà cậu thích. Thật sự là vui đến chết ngất rồi! 

“Được được, Nhị Nhị, bạn đợi mình một chút. Mình sẽ gọi điện thoại nói với mẹ mình một tiếng.” 

Lạc Bảo Nhi lập tức gọi vào số di động của Phương Tiểu Ngư, sau đó kích động nói: “Mẹ ơi, Nhị Nhị vừa mới gọi điện thoại cho con!” 

Phương Tiểu Ngư vừa làm việc xong, bây giờ đang là lúc rảnh rỗi. Nhận được điện thoại của Lạc Bảo Nhi khiến cô rất vui. 

“Thật sao? Vậy tốt quá rồi.” Phương Tiểu Ngư thật sự thấy vui thay cho con trai. 

Lạc Bảo Nhi nói tiếp: “Thật ạ. Mẹ ơi, mẹ của Nhị Nhị muốn dẫn bạn ấy đến công viên trò chơi, con cũng muốn đi cùng bạn ấy, mẹ đồng ý không?” 

Phương Tiểu Ngư đương nhiên đồng ý. Bây giờ cô cũng đang rảnh, chi bằng cùng đi chơi với Lạc Bảo Nhi thì hơn.

“Mẹ đương nhiên đồng ý rồi. Mẹ có thể đi chơi cùng các con không? Mẹ cũng thích công viên trò chơi lắm.” 

Lạc Bảo Nhi nghe Phương Tiểu Ngư nói thế lại càng vui hơn nữa. Cậu nhóc gật đầu thật mạnh: “Được được được, vậy Lạc Bảo Nhi sẽ ở nhà đợi mẹ!” 

Phương Tiểu Ngư dọn dẹp sơ bàn làm việc, sau đó nói với Lương Vệ Lễ một tiếng rồi rời khỏi công ty. 

Nhưng Phương Tiểu Ngư có chết cũng không ngờ người hôm nay cùng đến với Ôn Nhị lại là Tống Đình Hi. 

Từ xa cô đã trông thấy Tống Đình Hi, lúc này cô chỉ muốn quay đầu bỏ đi. 

Nhưng Lạc Bảo Nhi đã nhanh chân hơn cô mà lao đến phía trước nắm lấy tay Ôn Nhị: “Nhị Nhị, chúng ta lại gặp nhau rồi.” 

Ôn Nhị vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, Lạc Lạc, hôm nay bố tớ cũng đến nữa.” 

Nói rồi cô bé chỉ tay vào Tống Đình Hi, cười tươi giới thiệu: “Lạc Lạc, đây là bố tớ.” 

Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Đình Hi. Lúc này cậu nhóc giật mình, sau đó vui vẻ nhào vào lòng Tống Đình Hi, hô lên: “Chú Tống!” 

Tống Đình Hi mỉm cười bế cậu nhóc lên, nhẹ giọng nói: “Lâu lắm rồi không gặp, Lạc Bảo Nhi lại nặng thêm rồi. Bình thường chắc không thiếu phần ăn vụng đồ ăn đúng không?” 

Lạc Bảo Nhi lắc đầu: “Lạc Bảo Nhi không có ăn vụng. Tại mẹ nói Lạc Bảo Nhi đang tuổi lớn, phải ăn nhiều nên Lạc Bảo Nhi mới ăn nhiều thôi.” 

Vừa nhắc đến Phương Tiểu Ngư, rõ ràng cả người Tống Đình Hi khựng lại một chút. 

Chuyện đã thế này, Phương Tiểu Ngư chỉ đành mặt dày đi đến chỗ họ, gượng gạo chào hỏi: “Đình Hi, lâu rồi không gặp.” 

Ánh mắt Tống Đình Hi thoáng lóe lên gì đó, nhưng anh mau chóng tỉnh táo lại đáp lời: “Lâu rồi không gặp.” 

Thấy không khí giữa hai người có hơi gượng gạo, Ôn Minh Nguyệt nói: “Được rồi, chúng ta đến khu vui chơi thôi. Bọn trẻ chắc là sắp đợi không nổi nữa rồi.” 

Mọi người đều gật đầu. 

Tất cả liền lên xe lái về hướng công viên trò chơi. 

Tống Đình Hi ngồi ở ghế tài xế, Ôn Minh Nguyệt ngồi ghế phụ bên cạnh. 

Phương Tiểu Ngư dẫn theo Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị ngồi ở băng ghế sau. Tâm trạng của cô và Tống Đình Hi đều có hơi không yên. 

Sau khi đến công viên trò chơi, Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị liền nói muốn chơi tàu lượn siêu tốc. Ôn Minh Nguyệt chủ động đề xuất để cô dẫn bọn trẻ đi, còn Tống Đình Hi và Phương Tiểu Ngư ngồi đợi ở ngoài. 

Mãi cho đến giờ, Tống Đình Hi mới có can đảm hỏi: “Dạo này em... sống tốt không?” 

Phương Tiểu Ngư ngây người một lát rồi gật đầu. 

“Tiểu Ngư, anh... anh rất nhớ em.” Tống Đình Hi khẽ nói, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn tiến lên ôm cô vào lòng. 

“Cảm ơn anh vẫn xem em là bạn.” Trong giọng nói của Phương Tiểu Ngư có chứa đựng sự lạnh nhạt xa cách.

Ôn Minh Nguyệt là một cô gái rất tốt, Ôn Nhị là một thiên thần nhỏ đáng yêu. Tống Đình Hi nên quên cô đi và sống hạnh phúc cùng Ôn Minh Nguyệt và Ôn Nhị. 

“Tiểu Ngư... xin lỗi.” 

Tống Đình Hi đột nhiên nói xin lỗi khiến Phương Tiểu Ngư thấy ngạc nhiên. 

“Vì sao đột nhiên xin lỗi em? Anh đâu nợ em điều gì. Nếu muốn xin lỗi thì cũng nên do em xin lỗi anh. Chuyện em đã hứa với anh, em đã không làm được, em nợ anh quá nhiều.” 

Phương Tiểu Ngư không hề quên, cô từng hứa với anh sẽ cố gắng yêu anh, nhưng cuối cùng cô đã nuốt lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play