Lần trước khi bị nhốt trong căn phòng tối ư? 

Mộc Du Dương không hiểu, lần đó không phải Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi bị Phương Thiên Hào bắt cóc sao? Sao lại có liên quan đến An Ly? 

Hay Lạc Bảo Nhi đang muốn nói đến lần bị Mộc Thừa Kế và Lê Thanh bắt? 

Lần đó, Mộc Thừa Kế và Lê Thanh bắt Lạc Bảo Nhi từ nhà đi, rồi lại đến tận căn biệt thự tân hôn để bắt Phương Tiểu Ngư, sau đó thậm chí còn chỉnh sửa lại di chúc, suýt nữa đã chiếm được cả Thịnh Thế Mộc Thiên. 

Lúc ấy Mộc Du Dương đã nghi ngờ rồi. 

Với đầu óc của Mộc Thừa Kế và Lê Thanh thì không thể nào nghĩ ra được những việc ấy, cho dù có nghĩ ra thì cũng không thể làm được. 

Thế nên sau lưng họ nhất định có kẻ xúi giục. 

Anh đã phải điều tra rất lâu mới phát hiện được một chút manh mối, kế hoạch ấy của Mộc Thừa Kế và Lê Thanh có vẻ là do tập đoàn S đã đứng đằng sau xách động. 

Nhưng anh chưa có bằng chứng cụ thể, vì vậy không thể lỗ mãng hành động. 

Bây giờ, điều Lạc Bảo Nhi nói có phải chính là việc lần ấy không? 

Mộc Du Dương hỏi: “Lạc Bảo Nhi, cô này đã nói gì với đám người bắt con?” 

Lạc Bảo Nhi cố gắng nhớ lại. 

“Cô xấu xa nói… cô ấy nói mấy chú ấy đừng cho mẹ ăn cơm, cũng không được để mẹ ngủ yên, cô ấy nói nếu được thì mấy chú xấu xa ấy cứ đi hành hạ mẹ... Hu hu hu…” 

Nghe mấy lời ấy, Mộc Du Dương lập tức bừng lên lửa giận. 

Khi ấy Phương Tiểu Ngư bị nhốt ở đó thật sự đã phải chịu nhiều khổ sở, vừa đói vừa khát, mà mỗi khi mệt mỏi ngất đi thì lại bị đám vệ sĩ ấy quát gọi dậy. 

Những bằng chứng thép ấy từ miệng của Lạc Bảo Nhi nói ra thì không thể sai được, vụ bắt cóc lần ấy chính là do Tô Lạc Nhĩ và An Ly đã đứng đằng sau sai khiến! 

Mộc Du Dương bước đến trước mặt An Ly gằn giọng, cố gắng kiềm cơn giận mà hỏi: “Cô thật sự đã làm việc đó sao?” 

Vẻ mặt An Ly vô cùng hoảng hốt, cô ta không ngờ được việc mình lúc ấy vì thù riêng mà muốn hành hạ Phương Tiểu Ngư một chút lại bị Lạc Bảo Nhi tình cờ phát hiện, bây giờ trở thành chứng cứ chứng minh rõ cô ta có tham gia vào vụ bắt cóc ấy! 

Một lúc lâu sau, cô ta mới định thần lại, nhìn Mộc Du Dương, vẻ mặt đau lòng nói: “Du Dương, em sao có thể làm ra việc như thế được? Thì ra trong lòng anh, em lại là kẻ xấu xa như vậy ư?” 

Mộc Du Dương có vẻ bị câu của cô ta nói trúng tim, lập tức thất thần. 

An Ly trước đây tuyệt đối sẽ không làm như thế, nhưng bây giờ thì… 

“Cô có làm hay không, trong lòng cô hiểu rõ nhất.” 

Giọng nói lạnh lùng của Mộc Du Dương khiến trái tim An Ly như đóng băng, cô cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

“Nếu anh cứ kiên quyết nghĩ như vậy thì em còn có thể làm được gì? Tin hay không thì mọi thứ đều đã nằm trong lòng anh cả rồi.” Giọng của An Ly đầy sự tuyệt vọng, không chút gợn sóng, tựa hồ như trái tim đã chết. 

Khoảnh khắc ấy khiến Mộc Du Dương chợt không đủ nhẫn tâm truy hỏi tiếp nữa. 

Anh bước đến chỗ Phương Tiểu Ngư, nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, sau đó anh cúi người bế Lạc Bảo Nhi lên dịu dàng nói khẽ vào tai cậu: “Lạc Bảo Nhi ngoan, đừng khóc nữa.” 

Lạc Bảo Nhi vẫn không cầm được nước mắt: “Nhưng mà… nhưng mà bố ơi, bố ơi… Cô xấu xa này, cô ấy thật sự rất xấu, cô ấy thật sự muốn hại mẹ mà… Hu hu hu…”

Mộc Du Dương hiểu rõ trong lòng Lạc Bảo Nhi đang rất buồn, nhưng giờ phút này anh thật sự không làm được gì.

Chỉ khi bạn từng thật lòng yêu một người thì bạn mới hiểu, cho dù cuối cùng giữa hai người đã không còn tình yêu thì bạn vẫn không thể nào tuyệt tình với người đó được. 

Thế nên, đối với An Ly, anh lúc nào cũng còn lại một chút mềm lòng. 

Anh đang định bế Lạc Bảo Nhi rời đi thì Phương Tiểu Ngư đứng phía sau chợt nắm vạt áo của anh lại. 

Anh quay đầu lại, trông thấy hai mắt cô rưng rưng, vẻ mặt kiên định như đang muốn nói gì đó. 

Nhưng ba chữ “em sao thế” còn chưa kịp thốt ra thì Mộc Du Dương đã nghe thấy Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hỏi: “Mộc Du Dương, trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ta có phải không?” 

Mộc Du Dương lập tức sững người, sau đó cau mày lại khẽ đáp: “Không phải, em đừng nghĩ lung tung, có gì chúng ta về nhà nói, đừng nói ở đây được không?” 

“Mộc Du Dương, trong lòng anh, cô ta vẫn quan trọng hơn em đúng không?” 

Phương Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. 

“Không phải!” Đối với câu hỏi này thì Mộc Du Dương trả lời rất dứt khoát, không hề có chút do dự. 

Trong lòng anh từ lâu đã không còn tình yêu với An Ly, thứ duy nhất còn lại chỉ là một chút niệm tình mà thôi. Đàn ông ai cũng có mối tình đầu, tình cảm mà cả đời không quên được đều là tình đầu. 

Nhưng không quên được cũng không quan trọng, bởi hiện giờ người đang lấp đầy trái tim anh chỉ có Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi thôi. 

Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra An Ly.

Anh đã luôn nghi ngờ đằng sau An Ly và Tô Lạc Nhĩ hẳn phải còn một âm mưu cực kì động trời. 

Nhưng đến tận bây giờ, những thứ anh điều tra ra được vẫn vô cùng ít ỏi. 

Thế nên anh không thể đánh rắn động cỏ, bởi Tô Lạc Nhĩ là một người quá thông minh, quá giỏi ẩn giấu. 

Ai ngờ Phương Tiểu Ngư lại chợt gào lên: “Nếu anh đã quên cô ta từ lâu rồi thì tại sao lúc em bị cô ta đẩy xuống nước dẫn đến mất trí nhớ, anh lại chẳng làm gì cả? Bởi vì anh hoàn toàn không nỡ ra tay với cô ta, cho dù cô ta muốn giết em, anh cũng không thể trừng phạt cô ta đúng không?” 

Mộc Du Dương cau mày, anh định đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng bị cô né tránh. 

Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. 

“An Ly đã đẩy phu nhân tổng tài xuống nước sao?” 

“Phu nhân suýt nữa bị cô ta hại chết mà tổng tài Mộc lại không làm gì cả sao?” 

“Tôi đã bảo rồi mà, tổng tài và An Ly tình cũ còn vương! Cô xem, quả nhiên là như thế!” 

… 

Phương Tiểu Ngư đã quá quen với mấy lời đàm tiếu này, dù sao cho dù sự thật có là gì thì ở phía sau luôn có những kẻ xì xào bàn tán thế này. 

Giờ điều mà cô quan tâm chính là thái độ của Mộc Du Dương. 

“Phương Tiểu Ngư, cô đang nói gì thế? Tôi đẩy cô xuống nước khi nào?” An Ly hốt hoảng cực độ, không ngờ Phương Tiểu Ngư lại đứng trước mặt biết bao nhiêu người mà nói ra hết tất cả thế này. 

Cô ta lập tức suy nghĩ tìm cách giải quyết chuyện này.

“Ha.” Phương Tiểu Ngư nhìn An Ly, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, “An Ly, sự việc đã đến nước này mà cô còn muốn chối sao? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy chính cô đã đẩy tôi xuống nước! Bởi vì cô muốn ở bên cạnh Mộc Du Dương, cô không chịu nổi khi nhìn thấy anh ấy đối xử tốt với tôi, đúng không?” 

Phương Tiểu Ngư trực tiếp chỉ trích An Ly, khiến cô ta nhất thời luống cuống không biết làm thế nào. 

Đột nhiên, đám đông chợt dạt ra, có một người từ phía bên kia sảnh từ từ bước đến, đó chính là Tô Lạc Nhĩ. 

Bà ta mặc bộ váy đen cực kì sang trọng, miệng nở nụ cười, thong dong quan sát tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play