Cô hiểu rõ, cho dù hôm nay có chính thức tuyên bố, nói rõ ràng thân phận của Lạc Bảo Nhi thì cũng không thể tránh được mấy lời đàm tiếu ác ý của những kẻ nhiều chuyện.

Luôn có những người như thế, thích chỉ trỏ bàn luận về người khác, không chịu nổi khi thấy người ta sống hạnh phúc. 

Nhưng… như thế thì có liên quan gì chứ? Chỉ cần ba người nhà họ có thể sống hạnh phúc bên nhau, mãi mãi vui vẻ là được rồi. 

Buổi tiệc hôm nay đã mời đến rất nhiều giới truyền thông, còn được phát trực tiếp trên truyền hình, tất cả đều do Mộc Du Dương sắp xếp. 

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tống, Tống Đình Hi đang ngây người ngồi trước màn hình ti vi, vừa xem vừa cười cay đắng. 

Mấy hôm nay anh đã nghe được vài tin đồn, nói rằng Lạc Bảo Nhi chính là con trai ruột của Mộc Du Dương. Anh biết rõ tin đồn ấy tuyệt đối không thể tự nhiên mà có, từ rất lâu lúc trước anh đã có một cảm giác Mộc Du Dương và Lạc Bảo Nhi giống hệt như hai cha con không thể tách rời. 

Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao mình cố gắng nhiều như thế mà Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi vẫn không thuộc về mình. 

Bởi vì ông trời từ lâu đã an bài, duyên phận giữa Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương vốn đã bắt đầu từ rất lâu rồi.

Còn sự xuất hiện của Tống Đình Hi chẳng qua chỉ càng giúp họ gần nhau hơn thôi. 

Nhưng cho dù như thế, anh vẫn cảm thấy biết ơn Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã xuất hiện trong đời mình, cùng anh trải qua một khoảng thời gian. 

Chỉ cần họ hạnh phúc là đủ. 

Trong sảnh tiệc, Phương Tiểu Ngư dắt tay Mộc Du Dương, Lạc Bảo Nhi đi phía trước họ, cả nhà ba người từ từ bước lên sân khấu. 

Lục Trạch cũng bước lên, đưa một tập hồ sơ cho Mộc Du Dương. 

Mộc Du Dương nhận hồ sơ, cầm micro lên nói với mọi người bên dưới: “Rất cảm ơn quý vị hôm nay đã đến tham gia buổi tiệc của Mộc gia chúng tôi! Hôm nay mục đích tôi tổ chức buổi tiệc này chính là vì cái này.” 

Vừa nói anh vừa giơ tờ giấy trong tay mình lên, đó là một giấy chứng nhận quyên góp một tỉ. 

Sau đó, anh lại chỉ sang Lạc Bảo Nhi đang đứng cạnh mình, mỉm cười nói: “Và quan trọng hơn là vì thằng bé!”

Trong tiếng hoan hô vỗ tay của mọi người, Mộc Du Dương bắt đầu kể. 

“Sáu năm trước, tôi đã quen vợ của tôi. Nhưng lúc ấy tôi tuổi trẻ bồng bột, thường làm chuyện ngốc nghếch, thế nên đã đánh mất cô ấy.” 

“Nhưng sau này, số phận thương xót, đã đưa cô ấy quay trở về bên tôi! Không những thế còn tặng tôi một thiên thần nhỏ rất đáng yêu!” 

Giọng nói có hơi phấn khích của Mộc Du Dương khiến mọi người xúc động. Lúc này tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô không ngớt. 

“Mẹ thằng bé đã đặt tên cho nó là Phương Thiên Lạc, chúng tôi đều gọi thằng bé là Lạc Bảo Nhi. Hôm nay, tôi muốn công bố cho mọi người biết, Lạc Bảo Nhi chính là con trai của tôi, trong người của nó có chảy dòng máu của nhà họ Mộc! Thế nên từ nay về sau, thằng bé chính là người thừa kế chính thống của Mộc gia chúng tôi, nếu có bất kì người nào dám buông lời đàm tiếu sau lưng thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho người đó!”

Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói của anh trở nên trầm trọng, khiến tất cả mọi người ở đó đều khiếp sợ, thậm chí cả những người xem qua ti vi cũng giật mình. 

Tất cả mọi người đều hiểu anh không phải đang nói đùa.

Thấy bầu không khí có vẻ trầm lắng, Mộc Du Dương lúc này mới hài lòng. Anh thu lại đang vẻ nghiêm túc, mỉm cười nói: “Số phận đã đưa vợ và con tôi quay trở về bên tôi, cho nên vợ tôi nói cần phải chia sẻ niềm hạnh phúc này với mọi người.” 

Anh lại giơ hồ sơ trong tay lên nói lớn: “Cô ấy đã quyết định quyên góp một tỉ, lập ra một quỹ, giúp đỡ cho những người đáng thương không có nhà để về. Hồ sơ tôi đang cầm trên tay đây chính là chứng nhận quyên góp.” 

Dưới khán đài lại vang lên tiếng hoan hô kèm theo tràng pháo tay vang dội. 

Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng nhìn mọi người bên dưới, ngoại trừ những lúc tham gia thi thiết kế thời trang ra thì cô thường không quen với việc đứng trước nhiều người thế này. 

Nhưng trước khi đến đây, Mộc Du Dương đã dặn cô nhất định phải phát biểu vài câu, thế nên cô đành cố lấy hết can đảm nói: “À… ừm… Mong là mọi người có thể làm nhiều việc thiện hơn để giúp cho những người cần được giúp đỡ!” 

Phương Tiểu Ngư nói xong chợt cảm thấy mình thật là não tàn. 

Mộc Du Dương nhìn cô cười âu yếm, ánh mắt ấy tựa hồ muốn nói: “Nhìn em xem, thật sự ngốc không tả nổi!” 

Sau màn phát biểu chính là thời gian trò chuyện vui vẻ.

Mộc Du Dương liên tục bị mọi người mời rượu, không thể nào rời ra được, Lạc Bảo Nhi thì lại xoa bụng than đói, thế nên Phương Tiểu Ngư đành phải tự mình dắt cậu đi tìm thức ăn. 

Khi bước ngang qua một cái bánh kem lớn, Lạc Bảo Nhi liền chỉ vào đòi ăn, Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, cái bánh kem này không thể ăn được.” 

Thường thì trong mấy buổi tiệc, loại bánh kem lớn này chỉ dùng để trang trí, tuy đúng là bánh kem nhưng nếu cắt ra thì sẽ làm ảnh hưởng mỹ quan. Hơn nữa lúc này chẳng có ai khác cắt bánh cả, cô thật sự không muốn làm người đầu tiên cắt bánh. 

Lạc Bảo Nhi uất ức cúi đầu, ngoan ngoãn nói con không ăn nữa. 

Phương Tiểu Ngư xoa đầu con trai, định dắt cậu sang một bàn thức ăn thì chợt bị một người chặn lại. 

Trong tay An Ly có cầm một con dao, Phương Tiểu Ngư lập tức cảnh giác kéo Lạc Bảo Nhi ra sau lưng mình rồi hỏi: “Cô… cô muốn làm gì?” 

An Ly nhoẻn miệng cười lắc lắc con dao trong tay mình rồi nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi tôi nghe Lạc Bảo Nhi nói muốn ăn bánh kem nên muốn cắt cho thằng bé thôi.”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới nhận ra tay còn lại của An Ly đang cầm một cái đĩa, có vẻ cô ta thật sự muốn cắt bánh cho Lạc Bảo Nhi. 

An Ly bước đến chỗ cái bánh, lấy dao nhẹ nhàng cắt ra một miếng đặt lên đĩa rồi đưa cho Lạc Bảo Nhi: “Ngoan, ăn đi con.” 

Lạc Bảo Nhi vẫn còn nhận ra An Ly, đó là người đã từng ức hiếp cậu, còn suýt nữa đã cướp đi chú Mộc, thế nên cậu không dám nhận đĩa bánh, thậm chí còn lùi lại mấy bước, nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy sợ sệt. 

An Ly cười hỏi: “Sao con lại không ăn?” 

Lạc Bảo Nhi chợt hét to: “Con không ăn! Con không ăn! Cô là người xấu!” 

Phương Tiểu Ngư vội vàng bịt miệng Lạc Bảo Nhi lại: “Con đừng nói bậy!” 

Nói xong cô liền dắt tay Lạc Bảo Nhi định kéo cậu rời khỏi đó. 

Ai ngờ Lạc Bảo Nhi cứ nhất quyết không chịu đi mà cứ nhìn An Ly bằng ánh mắt sợ sệt rồi lại hét lên: “Mẹ ơi, đây là cô xấu xa, cô ấy là cô xấu xa! Con muốn bố bắt cô ấy!” 

Nói xong, Lạc Bảo Nhi lập tức chạy đi tìm Mộc Du Dương. 

Mộc Du Dương đã nghe thấy tiếng ồn ào bên này, liền đẩy hết đám người đang mời rượu ra rồi chạy đến chỗ Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. 

Nhìn thấy Lạc Bảo Nhi đang khóc, anh liền ôm chầm lấy cậu, dịu dàng hỏi: “Sao thế con?” 

“Hu hu hu… Hu hu… Hu hu hu…” 

Lạc Bảo Nhi gục đầu vào vai anh khóc nức nở, không nói tiếng nào. 

Mộc Du Dương lúc này mới nhận ra An Ly đang đứng bên cạnh Phương Tiểu Ngư, liền cau mày hỏi cô: “Tiểu Ngư, có chuyện gì vậy? Lạc Bảo Nhi sao lại khóc?”

Phương Tiểu Ngư lo lắng nói: “Em cũng không biết! Vừa rồi thằng bé vừa trông thấy An Ly là đã như thế, không hiểu sao lại khóc!” 

Lạc Bảo Nhi nức nở một lúc thì thút thít nói: “Bố ơi… bố ơi, cô ấy là người xấu, bố có thể… có thể bắt cô ấy được không? Hu hu hu… Lạc Bảo Nhi sợ lắm… Hu hu hu…”

Mọi người đã bắt đầu tò mò vây lấy họ, Mộc Du Dương thắc mắc hỏi: “Lạc Bảo Nhi đang sợ gì thế? Đừng sợ nữa được không? Có bố bảo vệ con rồi!” 

Lạc Bảo Nhi vẫn không nín khóc, vừa thút thít vừa nói: “Lần trước… lần trước con và mẹ bị nhốt vào căn phòng tối… con đã thấy… con đã thấy cô xấu xa ấy nói chuyện với cái chú đã bắt mẹ và con… Hu hu hu…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play