Trong phòng tạm giam, Mộc Thừa Kế nhìn những song sắt lạnh giá, trong lòng hối hận vô cùng, có chết cũng không ngờ được mình cuối cùng lại rơi vào kết cục này.

Ông ta rất hối hận vì đã nghe lời xúi giục của Lê Thanh và Tô Lạc Nhĩ. Bây giờ mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Thật ra ban đầu, ông ta hoàn toàn không có ý định đối đầu đến cùng với Mộc Du Dương. Ông ta thậm chí còn nghĩ, chờ sau khi Mộc Tuấn Nghiêu thật sự được thừa kế Thịnh Thế Mộc Thiên rồi thì sẽ chia lại một nửa cổ phần cho Mộc Du Dương. 

Vì dù gì Mộc Du Dương cũng là con trai của ông ta. 

Ông ta thật sự có lỗi với anh, cho dù là trước đây hay bây giờ. 

Nhưng hiện giờ thì ông ta đã không còn tư cách ấy nữa, cũng không xứng làm bố của anh. 

Lê Thanh nắm lấy song sắt, nước mắt tuôn rơi, hối hận vô cùng. Bà ta đã la lối ở đây suốt mấy ngày, cảnh sát trông thấy đều chán ngán. 

Một viên cảnh sát trẻ tuổi bước đến bất lực nói với bà ta: “Này! Cô à, cô làm ơn yên tĩnh một chút đi! Cô đã bị nhốt ở đây rồi mà còn làm loạn lên để làm gì?” 

Lê Thanh nói to: “Tôi bị oan, tôi bị người ta vu oan! Cậu thả tôi ra đi! Mau thả tôi ra! Tôi phải gọi một cuộc điện thoại!” 

Bà ta bây giờ muốn gọi điện cho Tô Lạc Nhĩ, cho rằng Tô Lạc Nhĩ nhất định sẽ có cách có thể cứu được họ. 

Nhưng bà ta không biết rằng, Tô Lạc Nhĩ lúc này đang bận rộn xóa sạch các chứng cứ có liên quan đến bà ta. 

Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đã vào tù, thế nên bà ta phải mau chóng rũ bỏ hết mọi quan hệ, đề phòng Mộc Du Dương nghi ngờ! 

Cảnh sát ngao ngán nói: “Đâu phải là tôi bắt cô vào đâu! Cô là vì phạm tội nên mới phải vào đây! Tôi thấy cô nên ngồi yên đi, dù gì thì tội cô phạm cũng rất nặng, nửa đời còn lại của cô e là phải sống ở trong tù này rồi!” 

Nói xong, viên cảnh sát bỏ đi, mặc kệ Lê Thanh đứng sau song sắt vẫn liên tục gào thét. 

Mộc Thừa Kế ngẩn ngơ ngồi trên chiếc giường cứng, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. 

Cảnh sát đột nhiên đến mở cửa, nói với Mộc Thừa Kế rằng có người muốn gặp ông ta. 

Ông ta cười chua chát, lập tức đoán ra ngay là ai muốn gặp mình. 

Ông ta đi theo viên cảnh sát ra ngoài, vào một căn phòng, trông thấy người đang ngồi ở đầu bàn bên kia chính là Mộc Du Dương. 

Cảnh sát dẫn ông ta đến ngồi xuống ghế, nhưng không tháo còng tay của ông ta ra. Mộc Thừa Kế ngồi trên ghế, đặt tay dưới gầm bàn, không muốn để Mộc Du Dương trông thấy bộ dạng này của mình. 

“Tất cả đều đã kết thúc rồi.” 

Giọng nói lạnh lùng của Mộc Du Dương vang lên, Mộc Thừa Kế nghe xong liền tự cười mình. 

Đúng thế, tất cả đều đã kết thúc rồi. 

Mộc Du Dương nhìn vào mặt Mộc Thừa Kế rồi chợt có hơi bi thương nói: “Tôi cứ tưởng ông chỉ có lỗi với mẹ tôi thôi. Nhưng mà tôi thật không ngờ, ngay cả với đứa con trai như tôi, ông cũng không cho được một chút tình thương nào.” 

Anh cũng đã từng là một đứa trẻ bình thường, giống như bao đứa trẻ khác, cũng khát khao có được tình thương và sự quan tâm của bố mẹ. 

Nhưng cả đời này của anh cũng không có được dù chỉ là một chút cái gọi là sự ấm áp của người cha, chỉ có sự đau khổ vô tận và những kí ức đau buồn. 

Mộc Thừa Kế có hơi xấu hổ cúi đầu, khẽ nói một câu, “Xin lỗi con.” 

Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Bây giờ có nói gì cũng vô ích.” 

Mộc Thừa Kế cười cay đắng. 

Mộc Du Dương đột nhiên đứng lên khỏi ghế, từ đầu bàn bên kia nhìn sang Mộc Thừa Kế rồi nói rõ từng chữ: “Năm xưa, cái chết của mẹ tôi là do ông gián tiếp gây ra, tôi nói đúng chứ?” 

Mộc Thừa Kế lập tức sững người. 

Cuối cùng, cái gì đến rồi cũng phải đến. 

Ông ta biết việc đã đến nước này, có muốn giấu cũng không giấu được nữa. 

Mộc Thừa Kế đau khổ gật đầu. 

“Việc này tôi đã điều tra rất lâu rồi, cho đến cách đâu không lâu mới biết được chân tướng đằng sau.” 

Mộc Du Dương sau khi trưởng thành đã luôn ray rứt về cái chết của mẹ mình năm xưa. Anh cảm thấy việc này thật sự có quá nhiều điều mờ ám, mẹ rõ ràng đã chạy thoát ra được, sao vẫn có thể bị thương nặng mà chết?

Thế nên anh từ lâu đã bắt đầu điều tra, anh rất muốn biết chân tướng của sự việc rốt cuộc là thế nào. 

Cuối cùng, ông trời cũng không phụ người có lòng, anh đã điều tra ra được. 

Anh nở một nụ cười băng giá, dùng giọng hết sức sắc bén để nói: “Năm xưa, chính vì mối quan hệ bẩn thỉu giữa ông và Lê Thanh nên ông đã chọn từ bỏ mẹ tôi đúng không? Nhưng ông từ bỏ mẹ là được rồi, tại sao còn muốn hại chết mẹ tôi?” 

Ban đầu, họ đã chạy thoát ra được rồi, nhưng đám người giải cứu họ lúc đó lại cứ trì hoãn. Vì bảo vệ anh, mẹ anh mới phải vật lộn với bọn bắt cóc, thế nên mới bị thương nặng. 

Đám người giải cứu đã đến nơi muộn hơn nửa tiếng so với kế hoạch, chính nửa tiếng chậm trễ ấy đã khiến mẹ anh phải mất mạng. 

Lê Du bị mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. 

Trong nửa tiếng ấy, bà đã phải dắt theo Mộc Du Dương lúc ấy còn rất bé bỏ chạy trong cơn hoảng loạn và sợ hãi. Khi đám người giải cứu đến nơi thì bà đã hôn mê rồi. 

Lúc được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ cũng đành phải bó tay. 

Mộc Du Dương sau khi biết được chân tướng thì cảm thấy đất trời như sụp đổ. 

Anh vốn đã lên kế hoạch muốn trừng phạt Mộc Thừa Kế và Lê Thanh, nhưng lúc ấy Mộc lão gia lại đột nhiên qua đời, sau đó lại xảy ra quá nhiều biến cố, thế nên việc ấy đành phải tạm gác lại. 

Bây giờ anh cuối cùng cũng đã có thể đứng trước mặt Mộc Thừa Kế mà trút nỗi oán hận đã kiềm nén bấy lâu lên ông ta. 

“Con người ông không xứng đáng làm chồng, cũng không xứng đáng làm cha.” 

Mộc Du Dương nghiến răng nói mấy lời ấy, anh cho rằng Mộc Thừa Kế sẽ phải khiếp sợ hậu quả mà ông ta chuẩn bị đối mặt. 

Nhưng Mộc Thừa Kế không như vậy. 

Ông ta không sợ một chút nào, ngược lại, trong ánh mắt ông ta ánh lên một quyết tâm muốn chết. 

Mộc Thừa Kế ngẩng đầu, ông ta biết đời này mình đã làm sai quá nhiều điều, tội không kể xiết, thế nên chỉ có cái chết mới có thể giúp ông ta rửa sạch tội lỗi. 

Ông ta khẽ nói một câu xin lỗi, nhưng câu nói ấy thốt ra nghe mới vô dụng làm sao. 

Tất cả những lỗi lầm ông ta gây ra lẽ nào chỉ cần dùng một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao? 

Mộc Du Dương lạnh lùng hỏi một câu: “Ông có từng yêu mẹ tôi không?” 

Mộc Thừa Kế rõ ràng sững người. Ông ta nhớ lại nhiều năm trước, có một người con gái xinh đẹp yêu kiều đứng dưới bóng cây, nhìn ông ta nở nụ cười ngọt ngào. 

Ông ta từng yêu bà say đắm, nhưng ông ta lại không giữ được lời thề, đã phản bội lại bà. 

Ông ta khẽ gật đầu đáp: “Bố có lỗi với mẹ con, chẳng bao lâu bố sẽ đến bên bà ấy.” 

Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông không có tư cách gặp lại mẹ.” 

Dứt lời, anh bước ra khỏi căn phòng. 

Cảnh sát liền bước đến giải Mộc Thừa Kế đi. 

Mộc Du Dương không muốn ông ta chết một cách dễ dàng như vậy. Anh muốn ông ta cả đời còn lại phải bị nhốt sau song sắt lạnh giá, bị giày vò bởi sự hối hận và ray rứt. 

Anh lái xe về nhà. Trước khi vào nhà, anh cố gắng rũ bỏ vẻ mặt lạnh lùng, nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi bước vào trong. 

“Em đã thu dọn xong hết chưa?” 

Mộc Du Dương hỏi Phương Tiểu Ngư đang bước đến. Mấy ngày này, họ luôn ở đây, bây giờ cuối cùng mới có thể dọn về nhà họ Mộc được. 

Phương Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, “Đồ đạc đều đã nhờ chú quản gia giúp chúng ta đưa qua hết rồi! Chúng ta mau về thôi! Chú quản gia nói đã dọn sẵn một bàn tiệc lớn chờ chúng ta đấy!” 

Lạc Bảo Nhi cũng phấn khích chạy đến ôm chân Mộc Du Dương, “Chú Mộc, chúng ta mau về nhà thôi!” 

Mộc Du Dương mỉm cười gật đầu, một tay ôm eo Phương Tiểu Ngư, một tay dắt Lạc Bảo Nhi bước ra ngoài lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play