Lần này, anh cúp máy thẳng thừng rồi tắt luôn điện thoại.

Mộc Thừa Kế thấy điện thoại bị cúp thì ngẩn người. 

Ông ta và Lê Thanh đã tốn biết bao nhiêu sức lực mới giở được thủ đoạn lên di chúc, sửa tên Mộc Du Dương lại thành tên của Mộc Tuấn Nghiêu. 

Luật sư ấy đã bị bọn họ mua chuộc. 

Nhưng vạn sự đã xong mà gió Đông lại không đến. 

Mộc Tuấn Nghiêu là nhân vật chính lại chọn cách không quay về, thế thì Lê Thanh và Mộc Thừa Kế cũng hết cách. Nếu không có chữ kí của Mộc Tuấn Nghiêu thì di chúc này sẽ hoàn toàn không có hiệu lực. 

“Bà xem đấy, đều tại bà cả, bình thường quá nuông chiều con trai! Bà xem bây giờ nó có ra thể thống gì không?” Mộc Thừa Kế quát vào mặt Lê Thanh. 

Bây giờ ông ta cũng chỉ có thể trút giận lên đầu Lê Thanh thôi. 

Tâm trạng Lê Thanh lúc này cũng không hề vui chút nào, bà ta cứ tưởng rằng con trai cũng sẽ vui mừng giống mình rồi hào hứng kế thừa gia sản họ Mộc. 

Nhưng bà ta không ngờ rằng kế hoạch của mình lại thất bại bởi tay con trai. 

Mộc Thừa Kế rút điện thoại ra gọi cho luật sư, hỏi anh ta có thể đổi tên trong di chúc lại thành tên của mình được không. 

Câu trả lời của luật sư là không. Việc đổi tên Mộc Du Dương thành Mộc Tuấn Nghiêu đã khiến anh ta tốn biết bao công sức rồi, bây giờ di chúc đã công bố ra cho mọi người biết, thế nên phải là do Mộc Tuấn Nghiêu quay về thừa kế. 

Mộc Thừa Kế bất lực cúp máy rồi lại nói với Lê Thanh: “Bà xem bây giờ chúng ta phải làm sao? Ban đầu bảo bà gọi con trai về bà lại nói không cần, bà xem bây giờ đấy!”

Lê Thanh và Mộc Thừa Kế trách cứ nhau một hồi, sau cùng quyết định sẽ mua vé máy bay ra nước ngoài tìm Mộc Tuấn Nghiêu, đích thân áp giải anh về. 

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng thì nhận được cuộc điện thoại của luật sư, bảo họ phải mau chóng đến văn phòng một chuyến. 

Đến văn phòng, luật sư đưa một hồ sơ cho họ rồi lo lắng nói: “Ông bà xem cái này đi! Bây giờ phải làm sao?” 

Mộc Thừa Kế nhận hồ sơ mở ra xem, đó là một công hàm được gửi từ một văn phòng luật sư khác! 

Mộc Du Dương đã mời luật sư gửi công hàm đến cho luật sư đã đọc di chúc, đồng thời kiện anh ta tội cố tình chỉnh sửa di chúc. 

Luật sư hốt hoảng, bởi luật sư mà Mộc Du Dương mời là một người rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, nếu ra tòa thì anh ta chắc chắn sẽ thua kiện. 

Bởi vì anh ta đã giở trò trong di chúc, nên nói không chừng nếu đem ra tòa thì anh ta chắc chắn sẽ bị điều tra ra.

Mộc Thừa Kế cũng lo lắng, lúc này ông ta chợt nhớ đến Tô Lạc Nhĩ, liền lập tức gọi điện cho bà ta. 

Tô Lạc Nhĩ hay tin cũng vội vàng chạy sang. 

Lúc này, Mộc Du Dương đang ngồi ở văn phòng luật sư, vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe luật sư giải thích. 

Luật sư nói: “Anh Mộc, theo thông tin mà anh cung cấp thì di chúc này chắc chắn đã bị làm giả. Bọn họ có lẽ đã mua chuộc luật sư rồi sửa tên của anh trên di chúc lại thành tên của em trai anh.” 

Mộc Du Dương hỏi: “Thế thì mong anh trả lời thẳng cho tôi biết, vụ kiện này có thể thắng được không?” 

Luật sư nở nụ cười tự tin và đắc ý trả lời: “Anh Mộc, anh cứ yên tâm, những vụ kiện thế này là sở trường của tôi, trước nay chưa bao giờ thua. Chỉ cần giống như anh nói, anh có thể cung cấp được bằng chứng ngụy tạo của họ thì những việc tiếp theo cứ giao lại cho tôi!” 

Mộc Du Dương hài lòng gật đầu. 

Khi ở trên linh đường, anh nể mặt ông nội nên đã không vạch mặt Mộc Thừa Kế và Lê Thanh ngay tại đó. 

Bây giờ bình tĩnh lại, anh cảm thấy hai người ấy thật là nực cười. 

Một thứ như di chúc mà họ cũng dám làm giả, thật sự là chán sống rồi mà. 

Thật sự cho rằng Mộc Du Dương anh làm tổng tài bao nhiêu năm nay chỉ là để chơi thôi sao? 

Suốt bao nhiêu năm nay, anh đã dẫn dắt Thịnh Thế Mộc Thiên có được huy hoàng, đạt được trạng thái đỉnh cao như hiện nay, tất cả các thành viên hội đồng quản trị của Thịnh Thế Mộc Thiên đều hết lời khen ngợi anh, thề chết đi theo anh. 

Mọi người đều biết rõ, Mộc lão gia chắc chắn sẽ giao lại hết mọi thứ cho Mộc Du Dương, thế mà bây giờ lại đột nhiên chuyển thành Mộc Tuấn Nghiêu, cho nên ai cũng hiểu di chúc đã bị làm giả. 

Lục Trạch đã đi điều tra chứng cứ di chúc bị làm giả, công hàm luật sư cũng đã gửi sang, nếu không có gì bất ngờ thì Lê Thanh và Mộc Thừa Kế lúc này chắc hẳn là đang lo sốt vó. 

Nhưng Mộc Du Dương cảm thấy rất nghi ngờ, bởi người như Lê Thanh và Mộc Thừa Kế sao có thể đột nhiên nghĩ đến việc giở trò với di chúc? 

Hơn nữa họ còn tiến hành rất thuận lợi. Tất cả điều này chứng tỏ sau lưng họ hẳn phải có kẻ xúi giục sai khiến!

Vậy người này rốt cuộc là ai? 

Trong đầu anh mơ hồ hiện ra hình ảnh của một người, nhưng anh mau chóng gạt đi. 

Việc này liệu có liên quan đến Tô Lạc Nhĩ không? Mộc Du Dương cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến bà ta, nhưng trực giác nói cho anh biết, tất cả những việc anh gặp phải gần đây và những việc xảy ra với Thịnh Thế Mộc Thiên nhất định đều có liên quan đến Tô Lạc Nhĩ. 

Tô Lạc Nhĩ mau chóng chạy đến văn phòng, luật sư thuật lại mọi việc cho bà ta. Sau khi nghe xong, đôi mày bà ta lập tức nhíu lại. 

Tình hình hiện giờ thật sự rất căng thẳng, nguyên nhân chính là vì Mộc Tuấn Nghiêu không chịu về nước. Nếu anh chịu về thì sẽ có thể công bố di chúc trước khi ra tòa, chờ sau khi anh đã được thừa kế gia sản rồi thì Mộc Du Dương có kiện cũng vô ích. 

Ít ra, Mộc Tuấn Nghiêu khi ấy đã nắm Thịnh Thế Mộc Thiên trong tay rồi thì có thể đối đầu đến cùng với Mộc Du Dương, có thế thì bọn họ mới không đến nỗi thua quá thảm, nói không chừng còn có thể thắng được vụ kiện này.

Tô Lạc Nhĩ liền nói ra ý kiến của bà ta, nhưng Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đều thấy khó xử. 

Hiện giờ việc khó khăn nhất lại chính là Mộc Tuấn Nghiêu không chịu về nước. Nếu thật sự phải ép anh về thì Lê Thanh và Mộc Thừa Kế cần phải đích thân đi.

Nhưng nếu họ đi rồi, Mộc Du Dương lại ngay lúc này bắt được thóp của họ, đẩy nhanh tiến độ ra tòa thì họ làm sao có được phần thắng? 

Dù vậy trước mắt cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. 

Mộc Thừa Kế và Lê Thanh đành phải mua ngay vé máy bay đêm đó, bay thẳng đến Milan, cho dù có phải bắt trói áp giải Mộc Tuấn Nghiêu về thì cũng phải làm cho xong việc đó trước ngày ra tòa. 

Tô Lạc Nhĩ phụ trách ở lại trong nước yểm hộ cho họ, tiêu hủy tất cả chứng cứ làm giả di chúc của luật sư. 

Thời gian cứ thế trôi qua. Mấy ngày này, Mộc Du Dương luôn chạy đi chạy lại giữa văn phòng luật sư và Thịnh Thế Mộc Thiên, còn Phương Tiểu Ngư thì ở nhà, không đến Mirandas làm việc nữa. 

Việc Phương Tiểu Ngư lần trước bị bắt cóc không những đã khiến cô khiếp sợ mà ngay cả Mộc Du Dương cũng thấy sợ. 

Anh mặc kệ lời khuyên nhủ của cô, sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đứng trong đứng ngoài, không cho phép cô tùy tiện ra khỏi nhà, sợ Lê Thanh và Mộc Thừa Kế lại giở trò gì đó.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày ra tòa, Tô Lạc Nhĩ lo lắng, bởi vì Lê Thanh và Mộc Thừa Kế hoàn toàn không tìm được bóng dáng Mộc Tuấn Nghiêu đâu. 

Mộc Tuấn Nghiêu biết bố mẹ sẽ sang Milan tìm mình nên đã bỏ đi trước khi họ đến. Còn về việc đã đi đâu, anh không chịu nói, cũng không có ai biết. 

Lê Thanh và Mộc Thừa Kế không tìm được anh, đành phải thất thểu về nước. 

Bây giờ họ đã không còn ưu thế nào nữa rồi, đành phải cắn răng bước ra tòa. 

Vào đến tòa, Mộc Thừa Kế chạm mặt Mộc Du Dương, anh nở một nụ cười mờ ám, có vẻ rất tự tin. 

Mộc Thừa Kế liền biết ngay là mình đã thua rồi. 

Trên tòa, Mộc Du Dương đưa ra được bằng chứng ngụy tạo di chúc, những bằng chứng ấy là do anh đã tốn biết bao công sức mới điều tra ra được. 

Chính những bằng chứng ấy có tác dụng rất quan trọng trong phiên xử, ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả phán quyết. 

Mọi sự thật chân tướng đều được phơi bày ra, tin tức Mộc Thừa Kế và luật sư đã câu kết để sửa đổi di chúc chẳng mấy chốc được lan truyền khắp thành phố Y, trở thành đề tài bàn tán của mọi người. 

Kết quả phán quyết đương nhiên chính là di chúc đã bị làm giả, chức chủ tịch của Thịnh Thế Mộc Thiên vẫn là do Mộc lão gia để lại cho Mộc Du Dương, bây giờ vật về cố chủ. 

Còn về Mộc Thừa Kế và Lê Thanh, còn có cả luật sư đã giúp họ làm giả di chúc, đã phạm tội nên phải đối mặt với án tù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play