“Là đứa nào đi đứng nhắm mắt nhắm mũi thế hả?”
Tiếng la của Lê Thanh sắc bén làm Phương Tiểu Ngư giật thót cả người, lập tức quay đầu lại nhìn thấy Lạc Bảo Nhi tội nghiệp đang đứng xoa trán, cô liền đứng dậy đi đến.
Ôm Lạc Bảo Nhi vào lòng, cô ngẩng đầu lên, có chút không vui hỏi Lê Thanh: “Bác đến đây làm gì?”
Mặt Lê Thanh vô cùng kinh động, bà ta chỉ vào Lạc Bảo Nhi hỏi: “Đây... đây là con trai của con?”
Phương Tiểu Ngư tức giận trả lời: “Bác gái, ý của bác là gì? Nó là con trai của con thì có gì là không được?”
Cô còn muốn hỏi bà ta từ đâu mà xuất hiện nữa kìa!
Hôm nay là ngày cô cùng Mộc Du Dương cử hành hôn lễ. Nhưng cô và anh không mời Lê Thanh đến dự.
Từ sau lần Phương Tiểu Ngư khuyên Mộc Du Dương trước đó, thái độ anh đối với Mộc Tuấn Nghiêu đã cải thiện không ít. Nhưng anh vẫn không thể nào tha thứ cho Mộc Thừa Kế và Lê Thanh. Cho nên hôn lễ lần này, họ chỉ mời Mộc Tuấn Nghiêu.
Lê Thanh vẫn không hết kinh ngạc, bà ta hỏi tiếp: “Đây là con của con và Du Dương sao?”
Bà ta không ngờ thì ra Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đã có một đứa con lớn thế này!
Nhưng câu trả lời của Phương Tiểu Ngư còn khiến bà kinh ngạc hơn, đến nổi cằm muốn rơi xuống đất.
Phương Tiểu Ngư liếc nhìn bà ta rồi lạnh lùng trả lời: “Không phải.”
Cái gì?
Lê Thanh không thể tin nổi, lại hỏi: “Con nói đây là con của con nhưng lại không phải là con của Du Dương sao?”
Phương Tiểu Ngư không vui, gật đầu. Cô ôm Lạc Bảo Nhi về phòng trang điểm, dặn dò thợ trang điểm đóng cửa lại.
Thì ra cái cảm giác bất an là từ chỗ này mà ra. Cô luôn cảm thấy lo lắng buổi hôn lễ của mình sẽ bị phá hoại.
Lần trước là An Ly, lần này là Lê Thanh. Nhưng cũng may, lần này sóng gió cũng không quá lớn, cô cũng không thể chịu giày vò lần thứ hai.
Hôn lễ sắp bắt đầu, cả hội trường vang lên bản nhạc đám cưới quen thuộc, Phương Tiểu Ngư xúc động khoác tay quản gia, bước lên thảm đỏ dưới ánh mắt của mọi người.
Áo cưới hôm nay cô mặc là chính tự tay cô thiết kế. Cổ áo được thiết kế hở ngực, để lộ xương quai xanh. Từ phần eo trở xuống, tùng áo xòe rộng, bên trên khảm vô số ngọc trai và pha lê.
Đầu đội chiếc khăn voan, cô chầm chậm bước đi như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Bên kia thảm đỏ Mộc Du Dương đang đứng chờ cô. Ánh đèn soi rọi dáng người cao thẳng của anh.
Phương Tiểu Ngư từng bước từng bước tiến đến chỗ anh, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ký ức.
Lần trước, cô cũng tiến đến chỗ anh thế này, lúc hai người họ đang tuyên thệ thì An Ly xuất hiện phá hoại tất cả.
Nhưng lần này sẽ không còn ai nữa, không còn chuyện khiến họ chia ly nữa.
Họ sẽ kiên định cùng nhau tiến về phía trước, bất chấp tất cả chướng ngại và khó khăn.
Cô bước đến trước mặt anh, quản gia đặt tay cô vào tay Mộc Du Dương.
Mộc lão gia ngồi một bên nhìn thấy cảnh này, không kiềm được xúc động cũng rưng rưng nước mắt.
Lạc Bảo Nhi đứng bên cạnh Mộc lão gia, một tay cầm lẵng hoa, một tay che miệng, lén cười khúc khích.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt tuấn tú của anh, tim cô đập rộn ràng, loạn nhịp.
Anh cúi đầu, nhìn vào mắt cô, ánh mắt chứa chan tình yêu thương.
Người chủ trì cầm micro lên, bắt đầu tuyên bố: “Anh Mộc, anh có đồng ý lấy cô gái trước mặt anh làm vợ không? Dù nghèo khổ, bệnh tật, khó khăn, đau khổ, giàu có, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, anh có bằng lòng ở bên cô ấy, suốt đời suốt kiếp luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy không?”
Mộc Du Dương gật đầu, kiên định nói: “Tôi bằng lòng!”
Người chủ trì lại nói tiếp: “Cô Phương, cô có đồng ý làm vợ người đàn ông trước mặt cô không? Dù nghèo khổ, bệnh tật, khó khăn, đau khổ, giàu có, khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, cô có bằng lòng ở bên anh ấy, suốt đời suốt kiếp luôn yêu thương anh ấy không?”
Phương Tiểu Ngư cũng kiên định thốt lên ba từ: “Tôi bằng lòng!”
“Bây giờ, mời hai người trao nhẫn cho nhau!”
Mỗi người lấy ra một chiếc nhẫn, dịu dàng đeo cho nhau.
Người chủ trì nói tiếp: “Tôi lấy danh nghĩa của chúa, tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng! Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!”
Lời người chủ trì vừa dứt, Mộc Du Dương không do dự, vén ngay khăn voan trên đầu cô lên, nhẹ nhàng hôn vào môi cô.
Răng môi tương giao, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng reo hò hoan hô.
Sau đó, Mộc lão gia từ từ đứng dậy, cầm micro lên nói với mọi người: “Tiểu Ngư và Du Dương có thể đi đến ngày hôm nay này thật không dễ dàng, người làm ông như tôi đã chứng kiến tất cả. Bây giờ, rốt cuộc hai cháu đã có thể ở bên nhau, người làm ông này ngoài vui mừng ra thì chỉ biết chúc phúc cho hai cháu!”
Cùng lúc này, trong biệt thự, An Ly đang cắn răng trân trối xem chương trình trực tiếp hôn lễ trên truyền hình.
Tô Lạc Nhĩ đẩy cửa phòng bước vào, thấy cảnh chiếu trên ti vi thì nhanh chóng bắt lấy điều khiển tắt ti vi ngay.
“Còn xem cái này để làm gì?” Tô Lạc Nhĩ có chút giận dữ, “Con còn chưa bỏ hy vọng?”
Không phải không bỏ hy vọng, chỉ là không cách nào quên đi.
Đáng ra, người cùng Mộc Du Dương bước vào lễ đường hôm nay phải là cô, không phải Phương Tiểu Ngư.
“Được rồi, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa, mau xuống lầu đi, có vài chuyện cần bàn bạc.”
Nói xong, Tô Lạc Nhĩ liền đi xuống lầu.
An Ly đứng ngẩn người một hồi rồi cũng quay người bước xuống lầu.
Tô Lạc Nhĩ mở tủ lạnh, lấy một chai rượu đỏ thượng hạng rót một ly.
Bà bước đến trước mặt An Ly, đưa ly rượu cho cô và nói: “Uống chút đi. Có thể không dễ uống lắm.”
Có thể nói rượu là thuốc độc nhưng nó lại làm tê liệt tâm can, khiến người ta quên đi nỗi đau.
An Ly đón lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Cơ hội của chúng ta đã đến.”
Tô Lạc Nhĩ nói xong, cười lạnh lùng.
An Ly không lên tiếng, đợi bà ta nói tiếp.
“Bố ruột và mẹ kế của Mộc Du Dương đã về nước. Trước mắt xem ra, họ về đây chắc chắn là để tranh giành gia sản. Theo như tin tức đáng tin cậy thì Mộc lão gia thân mắc bệnh nan y, cũng không còn sống được bao lâu. Không lâu nữa, Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ có một trận giao tranh đẫm máu. Chúng ra rốt cuộc cũng đợi được đến thời khắc quan trọng này rồi.”
An Ly im lặng lắng nghe. Cô không cần nói gì cả, tất cả đều nghe theo sắp xếp của mẹ là được rồi. Dù sao thì từ trước đến nay đều vậy, cô cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Cô không trả lời, Tô Lạc Nhĩ cũng không tức giận, bà ta tự nhủ: “Chúng ta rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này...”
Sau khi hôn lễ kết thúc, dưới ánh mắt của mọi người, Phương Tiểu Ngư được Mộc Du Dương bế lên xe. Mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ, cô giận dỗi nói, “Em không phải không đi được, anh bế em làm gì?”
Mộc Du Dương nhoẻn miệng cười: “Hả? Vậy sao lúc nãy bế em, anh thấy hình như em rất vui mà.”
Lúc này, mặt Phương Tiểu Ngư càng đỏ hơn, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn nổi cười.