Mộc Du Dương chăm chú nhìn phía trước, không định trả lời câu hỏi của cô.
Phương Tiểu Ngư bất đắc dĩ cười một tiếng, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Thật lâu sau đó, Mộc Du Dương từ từ mở miệng nói: “Vì anh không thể nào quên cái cảnh của mười mấy năm trước.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Lê Thanh và Mộc Thừa Kế trần như nhộng quấn lấy nhau trên giường thì anh đã cảm giác vô cùng buồn nôn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mộc Tuấn Nghiêu là kết quả mối tình vụng trộm của Lê Thanh và Mộc Thừa Kế, anh cảm thấy vô cùng phản cảm.
Cái cảnh đó đã trở thành cơn ác mộng theo anh suốt cả tuổi thơ. Bệnh trầm cảm của anh cũng vì đó mà nên.
Đợi đã, bệnh trầm cảm sao?
Mộc Du Dương lúc này mới giật mình, hình như đã rất lâu rồi anh không còn triệu chứng của bệnh trầm cảm, cũng không cần uống thuốc điều trị. Thậm chí, anh cũng đã bắt đầu quên chuyện mình cũng đã từng mắc bệnh này.
Là từ khi nào nhỉ? Chắc là khoảng thời gian sau khi Phương Tiểu Ngư trở về.
“Nhưng mà Du Dương, Tuấn Nghiêu không làm gì sai cả...”
Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra câu này, cô rất sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng ngoài dự đoán, anh không chút giận dữ mà còn lắng tai muốn nghe cô nói tiếp.
Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Du Dương, anh biết không? Nếu không có Mộc Tuấn Nghiêu, có lẽ bây giờ em không thể ngồi bên cạnh anh. Mạng của em là do anh ấy cứu.”
Mộc Du Dương như có chút dao động.
Đúng vậy, nếu không có Mộc Tuấn Nghiêu, anh sẽ không còn nhìn thấy Tiểu Ngư yêu quý của anh nữa.
Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Du Dương, không phải giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm sao? Nhưng chúng ta vẫn có thể cảm thông cho nhau, lựa chọn tiếp tục yêu thương nhau. Bởi vì chúng ta đều biết tầm quan trọng của đối phương như thế nào! Tuấn Nghiêu là em trai của anh, hai người có mối quan hệ huyết thống với nhau, hai người vốn có thể trở thành anh em tốt của nhau mà!”
Lời Phương Tiểu Ngư đã làm Mộc Du Dương thức tỉnh.
Anh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nói nhỏ: “Anh biết rồi. Cảm ơn em, Tiểu Ngư.”
Phương Tiểu Ngư sở dĩ nói những lời này vì cô có thể thấu hiểu hương vị cô đơn mà anh nếm trải như cô năm xưa cũng đã từng.
Mộc Du Dương hạnh phúc hơn cô, chí ít anh còn có tình thương của ông nội, hơn nữa em trai Mộc Tuấn Nghiêu của anh cũng không phải loại tội ác tày đình gì.
Còn cô không giống như anh, sống trong một gia đình nhưng không có người thân nào cả.
Mẹ cô bỏ đi, bố cũng mất sớm. Mẹ kế thì hám lợi, tham tiền, thêm đứa em trai mê cờ bạc, tính tình xốc nổi. Họ mãi mãi không thể là người thân thật sự của cô.
Hôm sau, Phương Tiểu Ngư không đến thẳng bệnh viện thăm Mộc lão gia mà đến công ty trước, giao bản thảo thiết kế cho Lương Vệ Lễ, nhờ anh giúp sản xuất thành phẩm.
Nhìn thấy bộ áo cưới trên bản thiết kế, Lương Vệ Lễ vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Ngư, tôi nghĩ sau này chị đổi nghề thiết kế áo cưới đi, chắc chắn sẽ hot hơn bây giờ!”
Phương Tiểu Ngư cười cười, từ chối lời đề nghị, quay người rời khỏi công ty đến bệnh viện Mộc Khang.
Mộc lão gia hôm nay xem ra đã khỏe hơn nhiều. Không biết có phải vì Mộc Tuấn Nghiêu trở về mà tâm trạng ông cũng trở nên tốt hơn không.
Mộc lão gia hỏi Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, tuần sau là cưới rồi, mọi thứ con đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
Phương Tiểu Ngư cười, trả lời: “Ông ơi, hôn lễ không phải do con chuẩn bị, mọi thứ đều giao cho Du Dương xử lý. Con nghĩ chắc cũng chuẩn bị sắp xong rồi! Ông yên tâm tịnh dưỡng để đến lúc đó còn là người chứng hôn trong hôn lễ của bọn con nữa chứ!”
Mộc lão gia cười híp cả mắt. Ông bảo Phương Tiểu Ngư ngồi xuống cạnh ông, sau đó ông lôi một cái hộp từ dưới gối ra.
Đó là một cái hộp gỗ hình chữ nhật, hoa văn tinh xảo, dùng để đựng trang sức, mà xem ra cái hộp này cũng đã để rất nhiều năm rồi.
Ông đưa cái hộp cho Phương Tiểu Ngư, nói nhỏ: “Cho con.”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Cho con? Ông ơi, trong này là cái gì vậy?”
Mộc lão gia cười cười: “Con mở ra xem thì biết.”
Phương Tiểu Ngư từ từ mở cái hộp ra, bên trong hộp là một chiếc vòng ngọc.
Chiếc vòng ngọc này, màu sắc tươi sáng, bóng loáng ánh xanh biếc, nhìn rất trang nhã.
Phương Tiểu Ngư không phải ngốc, nhìn một cái đã biết giá trị chiếc vòng này không hề nhỏ chút nào.
Cô lập tức đậy cái hộp lại, đưa trả lại cho Mộc lão gia, “Ông ơi, cái này con nhận không nổi, quý giá quá.”
Mộc lão gia giả vờ giận dữ nói: “Con bé này sao lại như thế? Chỉ là chiếc vòng ngọc thôi, ông cho thì cứ nhận đi!”
Vừa nói, ông vừa mở cái hộp ra, lấy chiếc vòng ngọc đeo vào tay Phương Tiểu Ngư.
Chiếc vòng ngọc đeo vào tay Phương Tiểu Ngư vừa vặn đến kỳ lạ, không to cũng không nhỏ.
Phương Tiểu Ngư có chút ngại ngùng: “Ông ơi, chiếc vòng ngọc này ở đâu mà có vậy ông?”
Mộc lão gia nhìn chiếc vòng ngọc đã đeo vừa vào tay cô rồi mới nở một nụ cười vui vẻ nói: “Đây là bảo vật gia truyền của Mộc gia, cụ thể là bao nhiêu năm rồi thì ông cũng không rõ. Ông chỉ biết chiếc vòng ngọc này chỉ có thể truyền cho dâu con nhà họ Mộc chúng ta.”
Hay nói cách khác, chiếc vòng ngọc này đã từng là trang sức của bà nội Mộc Du Dương và Lê Du, mẹ của anh.
Phương Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng: “Ông ơi, cái này...”
Mộc lão gia hiểu được tâm ý của cô, vỗ vỗ lên tay cô nói: “Con bé ngốc này, con đã là con dâu của Mộc gia chúng ta rồi còn ngượng ngùng gì nữa chứ? Con yên tâm mà đeo chiếc vòng ngọc này, đợi sau này, cơ hội chín muồi, con lại đem nó trao lại cho vợ của Lạc Bảo Nhi! Ha ha ha!”
Phương Tiểu Ngư dịu dàng: “Ông ơi, ông phải cố gắng tịnh dưỡng sức khỏe, Lạc Bảo Nhi đang ở nhà đợi ông đó!”
Mộc lão gia cười lớn, gật đầu.
Một tuần sau đó.
Đại sảnh hôn lễ đã giăng đèn kết hoa phủ khắp, khách mời đến chúc mừng đã ngồi đông đủ. Mặt người nào người nấy đều vui cười, một bầu không khí vui tươi, hào hứng tràn ngập cả hội trường.
Phương Tiểu Ngư đang ngồi trong phòng trang điểm sau sân khấu, trong lòng không khỏi bối rối.
Cô cứ như bị chứng sầu muộn trước lễ cưới vậy? Sao mà cứ đến lúc kết hôn là cô lại càng căng thẳng, thậm chí cô còn bị mất ngủ mấy đêm trước đó, không ngày nào ngủ ngon giấc.
Thợ trang điểm bước vào bắt đầu trang điểm cho cô thì Lạc Bảo Nhi cũng chạy vào. Hôm nay cậu mặc bộ vest màu trắng, cổ áo cài một cái nơ con bướm. Nhìn cậu cực kỳ đẹp trai, dễ thương. Mấy người thợ trang điểm trẻ tuổi luôn thích chọc ghẹo cậu.
“Cô Phương à, cô có chồng thật là đẹp trai, còn con trai thì quá dễ thương, cô thật là hạnh phúc !” Lời người thợ trang điểm tràn đầy ngưỡng mộ.
Người thợ trang điểm khác cười híp mắt nói tiếp: “Đúng đó, cô Phương, có thể gả cho anh Mộc là phúc phần của không ít cô gái đó! Cô Phương là người phúc hậu, sau này nhất định sẽ hạnh phúc cả đời!”
Lời người thợ trang điểm không thể nào làm Phương Tiểu Ngư an tâm lại.
Lạc Bảo Nhi đang chuẩn bị định chạy ra ngoài tìm Mộc Du Dương, nhưng khi vừa mở cửa đã vấp vào đùi một người.