Hôm sau, trời vừa sáng, Phương Tiểu Ngư đã thức dậy, bởi vì cô nghe thấy tiếng ồn ào của Lý Vân Phương dưới lầu, thế nên không ngủ được nữa.
Cô mau chóng ngồi dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi bước xuống lầu, trông thấy Lý Vân Phương đang đuổi theo Lạc Bảo Nhi chạy khắp sân.
Lạc Bảo Nhi gần như sắp khóc đến nơi, lần trước Lý Vân Phương ở trước cổng trường mẫu giáo đã để lại ấn tượng không tốt cho cậu, thế nên cậu rất sợ người đàn bà kì lạ này.
Còn Lý Vân Phương thì cứ muốn lại gần Lạc Bảo Nhi, đòi ôm cậu.
Trông thấy Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi liền chạy đến lao vào lòng cô. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, bà kì lạ này… có phải là muốn ăn thịt Lạc Bảo Nhi không?”
Phương Tiểu Ngư đau lòng xoa đầu Lạc Bảo Nhi, kéo cậu ra sau lưng, ngăn không cho Lý Vân Phương xông đến rồi khó chịu nói: “Bà muốn làm gì?”
Lý Vân Phương cười hì hì nói: “Chuyện này con còn hỏi sao? Mẹ đương nhiên là muốn ôm cháu ngoại của mẹ rồi! Tiểu Ngư à, cháu của mẹ đúng là rất đẹp trai! Sau này lớn lên chắc chắn sẽ làm chúng sinh điên đảo đây!”
“Phì phì phì! Bà mới là làm người ta phát điên đấy!” Phương Tiểu Ngư đẩy Lý Vân Phương ra rồi dắt Lạc Bảo Nhi vào nhà ăn sáng. Lý Vân Phương cũng vội vàng chạy theo, ngồi xuống bên cạnh Lạc Bảo Nhi, làm Lạc Bảo Nhi sợ quá nhảy khỏi ghế, chuyển sang ngồi chỗ khác cách xa bà ta.
Mộc lão gia đi tập thể dục về, trông thấy Phương Tiểu Ngư và Lý Vân Phương cùng ngồi ăn cơm thì tưởng hai người họ đã làm hòa, thế nên tâm trạng rất vui, bèn cười nói: “Thế này là đúng rồi! Hai mẹ con thì phải hòa thuận chứ, đừng có cãi vã nhau nữa!”
Lý Vân Phương liền nói: “Bác thông gia, con có một việc muốn nói với bác. Chuyện là con trai con bây giờ đã ra nước ngoài rồi, con ở lại một mình trong nước không nơi nương tựa, thế nên sau này không biết có thể ở chung với mọi người không? Dù sao Tiểu Ngư cũng sắp được gả vào nhà họ Mộc rồi, sau này con sẽ sống cùng với Tiểu Ngư ở đây, có được không bác?”
“Không được!” Phương Tiểu Ngư lập tức quát lên.
Lý Vân Phương thấy tình hình không ổn liền tỏ vẻ đáng thương: “Bác ơi, nếu bác cảm thấy trong nhà không thể nuôi người rảnh rang thì con có thể giúp bác rửa bát rửa rau, lau nhà quét cửa, tóm lại những việc mà giúp việc làm được thì con cũng làm được, chỉ cần cho con được sống chung với con gái và cháu ngoại của con thôi thì có làm gì con cũng bằng lòng!”
Thấy bà ta nói đáng thương như thế, Mộc lão gia lập tức mềm lòng, ông nói: “Cô thông gia, cô nói như thế là sao chứ? Cô là mẹ của Tiểu Ngư, nhà họ Mộc chúng tôi sao có thể bắt cô làm giúp việc? Cô muốn ở lại đây thì cứ ở lại đây đi, muốn ở bao lâu cũng được! Cô có thiếu cái gì thì cứ nói với quản gia, quản gia sẽ chuẩn bị ngay cho cô! Nhà họ Mộc chúng tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!”
Mộc lão gia đã bằng lòng, Lý Vân Phương vui mừng khôn xiết, bà ta biết lần này Phương Tiểu Ngư có muốn cũng không thể đuổi bà ta đi được nữa.
Ăn sáng xong, Phương Tiểu Ngư đi làm như thường lệ, nhưng cả ngày cô cứ nghĩ đến Lý Vân Phương mà đau đầu, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc.
Mộc Du Dương buổi sáng sau khi thức dậy thì vào phòng sách lấy tài liệu, vừa mở cửa ra đã trông thấy một mớ hỗn độn trong phòng, Lý Vân Phương đang lục tung các rương tủ tìm kiếm cái gì đó.
“Bà đang làm gì đấy?”
Giọng nói lạnh lùng của Mộc Du Dương cất lên làm Lý Vân Phương giật bắn cả mình, ngồi phịch xuống đất.
Bà ta sau đó định thần lại đứng lên, ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt sa sầm đáng sợ của Mộc Du Dương.
“Tôi… tôi…”
Lý Vân Phương không biết phải giải thích thế nào, vì bà ta muốn vào là để trộm đồ. Người ta nói nhà giàu thường giấu đồ quý trong phòng sách, thế nên bà ta mới vào đây xem thử có thứ gì giá trị có thể đem đi bán kiếm chút tiền hay không.
Bà ta không kể cho Phương Tiểu Ngư biết, lần trước, sau khi bị Mộc Du Dương đuổi đi, Phương Thiên Hào thấy bà ta không mang được tiền về đã cãi nhau với bà ta một trận rồi bỏ nhà đi. Bây giờ bà ta cũng không biết Phương Thiên Hào đang ở đâu nữa.
Bà ta xem ti vi biết được Phương Tiểu Ngư đã vớ được đại gia là Mộc Du Dương, thế nên mới lập tức chạy đến đây.
Lần này bà ta thông minh hơn, không đến gây chuyện với Phương Tiểu Ngư mà dùng bộ dạng đáng thương để cầu xin sự thương hại của mọi người, mong mọi người có thể nể tình bà ta là mẹ kế của Phương Tiểu Ngư mà giữ bà ta lại.
Bà ta cũng thật sự đã thành công, bởi vì bà ta là mẹ kế của Phương Tiểu Ngư nên Mộc lão gia đã tin mấy lời giả dối của bà ta.
“Lý Vân Phương, ông nội tôi không biết bà là người ra sao, nhưng mà tôi biết.”
Giọng của anh lạnh như băng, từng câu từng chữ thấm vào người Lý Vân Phương khiến bà ta không khỏi rùng mình.
Lý Vân Phương nghĩ một lúc, quyết định sẽ dùng chiêu bài tình cảm, “Tôi… tôi thì là người ra sao chứ? Tôi là mẹ của Tiểu Ngư mà!”
Ai ngờ Mộc Du Dương không hề trúng kế này, anh hỏi thẳng: “Mẹ của Tiểu Ngư sao? Nếu bà còn biết mình là mẹ của Tiểu Ngư thì lúc trước tại sao lại đối xử với cô ấy như thế?”
Lý Vân Phương láo liên nhìn Mộc Du Dương, bà ta cảm nhận được ánh mắt của anh như có sát khí, hệt như muôn băm vằm bà ta ra vậy.
Bà ta nghĩ một lúc lâu mới rụt rè nói: “À… Du Dương à, cậu cũng sắp lấy Tiểu Ngư làm vợ rồi, thế nên có vài việc tôi cũng không giấu cậu nữa… Cậu cũng biết, lúc trước nhà chúng tôi nghèo khó, thế nên tôi đối xử với Tiểu Ngư không được tốt lắm, nhưng tôi là mẹ của nó, dù gì cũng là do tôi nuôi nó nên người, vì điều này, cậu không nên đối xử quá đáng với tôi…”
Mộc Du Dương không nói gì, có vẻ đang chờ bà ta nói tiếp.
Lý Vân Phương nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Thật ra, Du Dương à, nếu không nhờ năm năm trước tôi ép nó lấy một lão già thì nó cũng không bỏ nhà đi, bây giờ đâu có gặp được cậu, càng không thể lấy cậu! Thế cho nên, việc hai đứa gặp nhau cũng xem như một phần công lao của tôi…”
Những lời sau đó Lý Vân Phương nói, Mộc Du Dương không hề nghe nổi chữ nào nữa. Tối qua Phương Tiểu Ngư đã kể hết mọi chuyện cho anh, nhưng lại không nói năm năm trước Lý Vân Phương từng ép cô phải lấy một lão già!
Thế mà bây giờ Lý Vân Phương lại chính miệng nói ra chuyện này, còn xem đó là một công lao đáng được khen ngợi nữa!
Hai bàn tay Mộc Du Dương nắm chặt lại rồi tung một cú đấm thẳng vào mặt Lý Vân Phương.
Cú đấm bất ngờ ấy khiến Lý Vân Phương xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng, loạng choạng ngã ra đất.
“Cút!”
Mộc Du Dương gầm lên một tiếng, làm Lý Vân Phương hốt hoảng lập tức đứng dậy lảo đảo chạy ra ngoài.
Lý Vân Phương sợ xanh mặt, lập tức chạy về căn biệt thự nhỏ mà Mộc lão gia đã sắp xếp cho bà ta, không dám quay lại nhà họ Mộc nữa.
Những việc Mộc Du Dương làm được, Lý Vân Phương có thể đoán ra. Nếu ép anh quá thì có khi anh sẽ không do dự mà giết bà ta không chừng!
Giờ tan làm, Phương Tiểu Ngư vừa bước ra cổng công ty đã liền trông thấy một chiếc Aston Martin đỗ ngoài ấy. Có người nào đó vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô lên xe.
Phương Tiểu Ngư không khách khí mở cửa xe bước lên, cứ tưởng sẽ về nhà, nhưng không ngờ anh lại chở cô đi một hướng ngược lại.