Mộc Du Dương vẫn còn nhớ Lý Vân Phương, lần đó ở trước cổng trường mẫu giáo, Lý Vân Phương đã dọa Lạc Bảo Nhi sợ khóc thét, chính anh đã đuổi bà ta đi.
Bây giờ, Mộc lão gia lại bị bà ta lừa, cứ ngỡ Lý Vân Phương là người tốt, còn bắt anh gọi là bác.
Mộc Du Dương lắc đầu, cau mày nói: “Ông ơi, ông không rõ tình hình hiện tại rồi. Người đàn bà này tuyệt đối không có ý tốt, nhất định không được để cho bà ta vào nhà mình.”
Mộc lão gia thấy Mộc Du Dương nói ra một câu vô lễ như thế thì trong lòng tức giận, đang định mở miệng mắng thì chợt bị Phương Tiểu Ngư ngăn lại, cô nói: “Ông ơi, con có thể nói chuyện riêng với bà ấy một chút không?”
Mộc lão gia gật đầu, Phương Tiểu Ngư liền lập tức khó chịu kéo Lý Vân Phương vào phòng mình rồi khóa cửa lại.
“Rốt cuộc bà muốn làm gì? Tại sao bà lại tìm đến đây?”
Phương Tiểu Ngư giận dữ trừng mắt nhìn Lý Vân Phương, giọng nói hùng hổ, mong sẽ khiến cho bà ta sợ.
Nhưng Lý Vân Phương là người ra sao chứ?
Bà ta vốn nổi tiếng là kẻ mặt dày, hoặc nói chính xác hơn là không biết liêm sỉ.
Bà ta có vẻ đã hoàn toàn quên lúc trước từng đối xử với Phương Tiểu Ngư ra sau, lúc này trưng ra bộ mặt đáng thương, “Tiểu Ngư, sao con có thể nói với mẹ như thế? Mẹ là mẹ của con mà!”
Phương Tiểu Ngư càng nổi giận đùng đùng, quát lên: “Bà còn biết bà có thể xem là mẹ của tôi sao? Thế thì lúc trước, khi không cho tôi ăn cơm, để tôi phải vác bụng đói đến trường, bà có khi nào nghĩ bà là mẹ của tôi chưa? Bà không cho tôi tiền đóng học phí, bắt tôi phải đi làm thuê làm mướn cho người ta, lúc ấy bà có nghĩ mình là mẹ của tôi không? Khi bà ép tôi phải lấy một lão già đáng tuổi bố tôi, bà có nghĩ mình là mẹ của tôi không?”
Lý Vân Phương bị làm cho cứng họng, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện đó… mẹ xin lỗi, Tiểu Ngư, khi đó là lỗi của mẹ, mẹ lúc trước quá ngốc, con tha thứ cho mẹ đi có được không?”
Nhìn khuôn mặt giả tạo của bà ta, Phương Tiểu Ngư càng cảm thấy ghê tởm.
“Tôi không thể nào tha thứ cho bà! Bây giờ bà mau cút đi cho tôi! Đừng có đến đây làm phiền cuộc sống của tôi nữa!”
Lý Vân Phương thấy mềm mỏng không được thì đành chuyển sang cứng rắn.
Bà ta lập tức đổi mặt, không còn tỏ vẻ đáng thương nữa mà cười hi hi rồi nói: “Tiểu Ngư à, mấy hôm trước mẹ có đọc tin tức, thấy trong hôn lễ của cái cậu Tống Đình Hi, Mộc Du Dương đã công bố cho cả thiên hạ biết con là người phụ nữ của cậu ta, điều này có phải có nghĩa là con sắp được gả vào nhà họ Mộc rồi không?”
Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hỏi: “Chuyện ấy thì liên quan gì đến bà?”
Lý Vân Phương nói: “Đương nhiên là liên quan! Mẹ là mẹ con, nếu con được gả vào nhà họ Mộc thì mẹ và nhà họ Mộc chính là thông gia! Đây là nhà họ Mộc đấy! Tiểu Ngư à, mẹ thật sự không ngờ con lại giỏi như thế, có thể được gả vào nhà họ Mộc! Sau này mẹ trông mong hết cả vào con đấy!”
“Phì! Lý Vân Phương, mà đừng có mở miệng ra là xưng mẹ như thế làm tôi thấy ghê tởm nữa được không? Tôi hoàn toàn không muốn có chút quan hệ nào với bà cả! Bây giờ bà mau lập tức cút ngay cho tôi!”
Lý Vân Phương thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt nham hiểm, “Phương Tiểu Ngư, cô mà còn đối xử với tôi thế này nữa thì đừng trách tôi vô tình! Tôi vẫn còn nhớ Lạc Bảo Nhi học ở trường Úc Dương đúng không? Lẽ nào đến cả con trai của mình cô cũng không quan tâm sao?”
Vừa nghe nhắc đến Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư đã liền căng thẳng. Lần trước Lý Vân Phương đã đem Lạc Bảo Nhi ra để uy hiếp cô nên mới bị Mộc Du Dương xử lí.
Thật không ngờ không bao lâu sau bà ta lại quay lại!
Phương Tiểu Ngư nghiến răng nói: “Bà lại muốn đòi tiền nữa đúng không? Tôi cho bà biết, Lý Vân Phương, lần này bất luận ra sao tôi cũng không đưa tiền cho bà đâu!”
“Cô nghĩ sai rồi, lần này tôi không phải muốn tiền! Cần phải biết tôi là mẹ của cô, đợi sau khi cô được gả vào nhà họ Mộc rồi thì tôi sẽ là mẹ vợ của Mộc Du Dương, cái danh hiệu này đủ cho tôi vớ được tiền tiêu cả đời! Ha ha ha…”
Nhìn vẻ mặt hống hách của bà ta, Phương Tiểu Ngư giận đến run người.
Bây giờ cô đã hiểu, lần này Lý Vân Phương đến không đơn giản chỉ là muốn cô đưa tiền, mà bà ta muốn dùng thân phận mẹ vợ của Mộc Du Dương để có tiền tiêu cả đời!
Phương Tiểu Ngư không nghĩ nhiều nữa, xông đến định cho Lý Vân Phương một bạt tai, nhưng Lý Vân Phương đã nhanh nhẹn tránh được, bà ta chạy ra mở cửa rồi phóng ra ngoài.
Bà ta chạy đến bên cạnh Mộc lão gia rồi lại tỏ vẻ đáng thương nói: “Bác ơi, bác đòi lại công bằng cho con với, con vất vả bấy lâu nuôi Tiểu Ngư khôn lớn, thế mà bây giờ nó lại không cần người mẹ này nữa, bác nói xem con có đáng thương không?”
Mộc lão gia thở dài, gọi Phương Tiểu Ngư ra nói: “Tiểu Ngư à, con nghe ông nói, hai mẹ con con mau mau giải quyết hiểu lầm đi, nếu không con định cả đời không nhận người mẹ này sao? Cô ấy đã nuôi con khôn lớn, con phải báo lại ân đức đó chứ.”
Phương Tiểu Ngư đang định giải thích thì chợt bị Mộc Du Dương nắm lấy vạt áo, anh đưa mắt ra hiệu cô không cần phải nói nhiều.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành nổi giận đùng đùng ngồi xuống, uống cạn cốc trà mà quản gia vừa mới pha xong, nóng đến mức bỏng cả lưỡi.
Buổi tối, Mộc lão gia sắp xếp cho Lý Vân Phương ở tạm tại một căn biệt thự cách nhà họ Mộc không xa.
“Sao anh không để em giải thích với ông?” Phương Tiểu Ngư tức giận hỏi Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cười đáp: “Hôm nay bà ta chắc chắn nhân lúc chúng ta không có nhà đã nói rất nhiều điều với ông rồi. Bây giờ em có nói thêm điều gì thì ông cũng sẽ bán tín bán nghi. Mụ Lý Vân Phương này chỉ muốn có tiền, nhà họ Mộc của anh lại không thiếu tiền, nếu bà ta cần thì anh cho bà ta là được.”
Nói xong, anh đưa tay khẽ xoa đầu cô, an ủi cô đừng giận nữa.
Phương Tiểu Ngư nói: “Nhưng em không muốn cho bà ta tiền! Em không muốn bà ta được sống tốt!”
Mộc Du Dương ngồi xuống ghế, phẩy tay ra hiệu cho cô ngồi lên đùi mình rồi cúi đầu nói khẽ vào tai cô: “Kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện đi được không?”
Phương Tiểu Ngư thắc mắc: “Tất cả… mọi chuyện sao?”
Mộc Du Dương nói: “Quá khứ của em, từ bé đến lớn em đã trải qua những chuyện gì, kể hết cho anh nghe được không?”
Cô có hơi bất ngờ. Trong mắt cô, một người như Mộc Du Dương chắc chắn sẽ không muốn hiểu cho người khác chứ đừng nói gì là muốn tìm hiểu về quá khứ của họ.
Nhưng lúc này đây, anh thật sự đã mở miệng hỏi cô.
Những điều trải qua ấy, những quá khứ ấy, cô đã luôn cất giữ nơi sâu thẳm nhất trong tim mình, trước nay chưa người nào có thể biết được. Giờ đây, có lẽ cô đã có thể thật sự nói ra hết những nỗi đau ấy rồi.
Thế là cô bèn từ tốn nhẹ nhàng kể hết tất cả những điều xảy ra với mình từ bé đến lớn, gia thế của cô, quá khứ của cô, chuyện mẹ cô bỏ đi, chuyện bố cô mất sớm, những uất ức mà cô phải chịu khi sống với Lý Vân Phương.
Đến tận khuya, cô mải kể rồi ngủ quên trong lòng anh, còn anh thì chìm vào suy tư. Anh trước nay không thể ngờ, cô lại phải trải qua nhiều chuyện như thế, thì ra tuổi thơ của cô thật là bất hạnh.
Về điểm này thì cô rất giống anh, họ đều có quá khứ không hoàn hảo, đều phải trải qua những việc mà người bình thường khó mà trải qua.
Một cảm giác đau lòng chợt dâng lên, anh khẽ bế cô dậy, thầm cười trong bụng rằng cô dạo này nặng lên rồi, sau đó đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi nằm xuống bên cạnh ngủ cùng cô.