Lòng hiếu kì của mọi người lập tức bùng lên, liền chú ý đến Phương Tiểu Ngư đang đứng sau lưng anh, bên dưới bắt đầu vang lên tiếng bàn luận.
“Mọi người nhìn cô gái đứng sau lưng anh Mộc kìa, đó không phải Phương Tiểu Ngư sao?”
“Đúng rồi, tôi cứ thấy sao mà quen mặt thế, thì ra chính là cô ta sao?”
“Thì ra cô ta làm vì bám chân Mộc Du Dương nên mới bị nhà họ Tống từ bỏ! Loại phụ nữ lăng nhăng không biết liêm sỉ như thế, chả trách không vào được nhà họ Tống!”
“Đúng thế, tôi thấy cô ta đúng là loại si tâm vọng tưởng. Vào không được nhà họ Tống mà nghĩ mình vào được nhà họ Mộc sao? Tôi thấy anh Mộc có lẽ chỉ muốn chơi bời một chút, chơi chán rồi sẽ đá cô ta thôi!”
“Ha ha, thế thì chúng ta cứ chờ xem kịch hay đi! À phải rồi, hôm nay sao cô ta lại còn có mặt mũi đi dự hôn lễ của nhà họ Tống nhỉ?”
Mộc Du Dương bất chấp những lời đàm tiếu ấy, kéo Phương Tiểu Ngư ra đứng phía trước mình rồi nói bằng giọng kiên định: “Chuyện Tống Đình Hi và Tiểu Ngư hủy bỏ hôn ước không hề đơn giản như mọi người nghĩ. Tôi có thể nói rõ cho mọi người biết, chính Tống Định Bang và Đặng Hân đã bội tín trước, đơn phương tuyên bố hủy hôn ước với Tiểu Ngư.”
Mọi người lập tức xì xào, có người tin, có người không tin.
Tống Định Bang và Đặng Hân lập tức hốt hoảng, nhưng họ vẫn không dám xông lên bục ngăn cản, vì trước mặt Mộc Du Dương, cả hai trước nay vẫn luôn có chút e dè.
Tống Đình Hi đang mời rượu khách khứa ở bên dưới đã trông thấy Phương Tiểu Ngư đứng trên bục. Lúc này trái tim anh như quặn thắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn việc đang diễn ra trên bục.
Ôn Minh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác, cô không hiểu Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư rốt cuộc đang định làm gì.
Mộc Du Dương nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng tốt, vừa hay lại cho tôi cơ hội để tôi có thể chăm sóc Tiểu Ngư cả đời này. Tiểu Ngư, em thấy có phải không?”
“Ừm… Hả?” Phương Tiểu Ngư rõ ràng cũng ngơ ngác, cô không ngờ Mộc Du Dương lại nói như thế, nhưng việc đã đến nước này thì cô cũng đành phải diễn cùng anh thôi.
Cô đáp: “Ừ”, sau đó nhìn xuống mọi người bên dưới cười gượng gạo một tiếng.
Nụ cười của cô khiến Tống Đình Hi nhói đau.
“Sau này, Phương Tiểu Ngư chính là phu nhân tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên. Nếu tôi còn nghe bất kì tin đồn thất thiệt nào về cô ấy nữa thì người tung tin đồn sẽ phải gánh hậu quả.”
Nói câu ấy xong, khóe môi Mộc Du Dương nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, khiến bầu không khí nơi đó như đóng băng lại.
Mọi người ai cũng hiểu rõ Mộc Du Dương không phải đang nói đùa. Trong cả thành phố Y này, chẳng ai dám động vào anh cả, trừ phi người đó không muốn sống nữa.
Cảm thấy tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về mình, Phương Tiểu Ngư cảm thấy không tự nhiên, cũng may Mộc Du Dương đã nói xong rồi, cô liền vội vã kéo anh bước xuống dưới.
Tuy mọi việc không như cô đã tưởng tượng, nhưng anh nói như thế quả thực cũng rất có tác dụng, có lẽ sau này sẽ không còn ai dám nói xấu cô và Lạc Bảo Nhi nữa.
Cô bảo Mộc Du Dương ra ngoài lên xe chờ trước, còn cô ở lại đi tìm Tống Đình Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng nói: “Đình Hi, có thể nói riêng với anh vài câu không?”
Tống Đình Hi gật đầu rồi theo cô vào phòng trang điểm.
“Anh nhận đi.” Phương Tiểu Ngư rút một tờ chi phiếu từ trong túi ra dúi vào tay anh.
Tống Đình Hi khẽ cau mày: “Đây là cái gì?”
Phương Tiểu Ngư giương đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh nói: “Trả lại cho anh.”
Tống Đình Hi cầm lên nhìn, trên chi phiếu ghi rõ số tiền mười triệu, anh liền trả chi phiếu lại vào tay cô, nghiêm giọng nói: “Anh không cần cái này.”
Biểu cảm của Phương Tiểu Ngư cũng trở nên nghiêm nghị, cô nói: “Nhưng mà tôi cần! Tôi không thể bắt anh phải bỏ ra mười triệu vì tôi như thế! Số tiền này tôi phải trả lại cho anh. Sau này giữa hai chúng ta không ai nợ ai nữa!”
Thật ra, cô vẫn còn nợ anh rất nhiều. Anh vì cô mà đã làm bao nhiêu chuyện, cả đời này cô cũng không thể trả nổi.
“Tiểu Ngư, anh xin lỗi.”
“Anh không có gì có lỗi với tôi cả. Thôi được rồi, tôi đi đây.” Cô nhét lại chi phiếu vào tay anh rồi chạy đi, muốn rời khỏi nơi này.
Tống Đình Hi ngây người đứng yên tại chỗ. Anh vốn rất mong cô sẽ cho anh một cái ôm, nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lên xe, Mộc Du Dương không hỏi gì cả, chỉ nổ máy xe rời khỏi nơi đó.
Phương Tiểu Ngư thắc mắc: “Sao anh không hỏi gì cả?”
Mộc Du Dương mỉm cười, không trả lời, càng lái xe nhanh hơn.
Cô vẫn không hiểu, sau này cô sẽ không chạy đi đâu được nữa, cả đời này đã là người của anh rồi, anh còn lo lắng điều gì nữa?
Tại một căn biệt thự sang trọng, đèn hoa giăng giăng, cho thấy rõ đây là nơi tân hôn của cặp vợ chồng mới cưới, một đoàn xe sang trọng dừng trước cổng biệt thự, Ôn Minh Nguyệt và Tống Đình Hi cùng nhau bước xuống xe.
Hai người bước vào nhà dưới sự quan sát của bao nhiêu người, sau đó cổng biệt thự đóng lại, đoàn xe rời đi.
Ôn Minh Nguyệt yên lặng ngồi trong phòng ngủ chờ Tống Đình Hi, đêm nay chính là đêm động phòng của họ, thế nên cô sẽ nói cho anh biết bí mật ấy.
Thật ra nhiều năm trước đây, cô đã từng gặp anh rồi.
Đó là trong một buổi tiệc, khi ấy cô còn rất trẻ, lần đầu tiên gặp Tống Đình Hi ở đó, cô đã động lòng vì anh rồi.
Nhưng Tống Đình Hi thì lại không để ý gì đến cô. Sau khi buổi tiệc kết thúc, cô không tìm thấy anh đâu, thậm chí cũng chẳng biết tên của anh là gì.
Cô cứ giấu bí mật ấy trong tim mình suốt bao nhiêu năm nay, cho đến khi cả nhà chuyển đến thành phố Y, cô xem tin tức mới lại nhìn thấy anh, anh là một chàng trai tuổi trẻ tài cao, thường xuất hiện trên trang bìa của các tạp chí.
Cô mới biết anh tên Tống Đình Hi, dần dần âm thầm tìm hiểu mọi thứ về anh. Khi biết nhà họ Tống đang cần người dẫn dắt Louise, cô liền tham gia cuộc thi thiết kế thời trang của Mirandas để lẻn vào Mirandas học nghề.
Cô biết nhà họ Tống giờ đang gặp khó khăn kinh thế, thế nên liền bảo bố cô liên hệ với Tống Định Bang, chỉ cần có thể cho cô được lấy Tống Đình Hi thì nhà họ Ôn sẽ bằng lòng giúp nhà họ Tống vượt qua cửa ải lần này.
Nhà họ Ôn chỉ có một đứa con gái là cô, đương nhiên mọi việc đều nghe theo cô hết.
Tất cả mọi điều cô làm đều bắt nguồn từ khoảnh khắc động lòng ở buổi tiệc năm ấy. Trên đời này quả thực có cái gọi là vừa gặp đã yêu.
Thế là cô đã được thuận lợi gả vào nhà họ Tống, cho dù biết trong lòng anh đã có người khác, cô vẫn không hề để tâm.
Cô tin ngày tháng sau này còn dài, chỉ cần cô đã là vợ anh rồi thì sẽ có một ngày, cô sẽ khiến cho anh cảm động, khiến cho anh có thể yêu cô.
Ngoài cửa chợt có tiếng bước chân, cô lập tức đỏ mặt ngồi xuống giường. Lúc này cô đã tẩy trang, chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.
Việc sắp sửa xảy ra đây, cô hiểu rất rõ.
Có thể được cùng làm chuyện ấy với người mà mình yêu chính là điều hạnh phúc nhất, lãng mạn nhất trên thế gian này.
Tống Đình Hi nhẹ nhàng mở cửa, bước đến bên cạnh cô, cô có thể nghe được trái tim mình đang đập thổn thức.
Anh mở miệng nói, nhưng câu nói ấy lại khiến cô không thể tin được.
“Em ngủ sớm đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Sau đó anh nằm xuống giường, mặc kệ cô có đau lòng hay không mà từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc này đây, tất cả những cảm xúc như đau đớn, buồn bã, uất ức đều đang dâng tràn trong tim cô. Những kì vọng tươi đẹp đều tan như bong bóng xà phòng, không còn nhìn thấy dưới ánh mặt trời nữa