Suốt trên đường về nhà, Phương Tiểu Ngư vẫn cứ lầm bầm chê bộ váy quá đắt, mắng Mộc Du Dương quá độc đoán.
Bác sĩ đã dặn trí nhớ của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng theo thời gian cô sẽ dần nhớ lại tất cả.
Mà cô cũng vừa mới nhớ lại một việc, đó là cô vẫn còn nợ Tống Đình Hi số tiền mười triệu.
Ban đầu, Tống Đình Hi vì muốn giải quyết phiền phức cho cô mà đã bị mụ già Lý Vân Phương lừa mất mười triệu. Số tiền mười triệu này bằng mọi giá cô phải trả lại cho anh.
Nhưng Phương Tiểu Ngư nhẩm tính cho dù mình có làm nhà thiết kế cả đời cũng không thể có được số tiền lớn như thế.
Cô bất giác cảm thấy khó xử. Mộc Du Dương trông thấy sắc mặt không vui của cô thì liền quan tâm hỏi han, nhưng cô không trả lời, chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Về đến nhà, cô cuối cùng mới lấy hết can đảm ra nói với Mộc Du Dương: “À… có thể nhờ anh cho tôi quay trở lại Mirandas làm việc được không? Tôi muốn kiếm tiền.”
Cô nói thẳng thắn đến mức khiến Mộc Du Dương bật cười, anh ôm lấy cô dịu dàng nói: “Em không cần phải kiếm tiền, anh nuôi em là được rồi.”
Anh tự cảm thấy tài sản của mình thừa sức nuôi cô, cho dù mỗi ngày cô có tiêu xài hàng đống vàng thì anh vẫn có thể chi trả được.
Nhưng Phương Tiểu Ngư lại lắc đầu kiên định nói: “Tôi không thích dựa dẫm vào người khác nuôi mình.”
Mộc Du Dương hiểu rõ tính cách của cô nên cũng không đôi co thêm nữa mà nhận lời với cô. Dù sao Lương Vệ Lễ cũng đang trông ngày trông đêm mong cô quay về.
Buổi tối, Phương Tiểu Ngư tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm thì phát hiện Mộc Du Dương đang ngồi trong phòng sách, tay cầm một mảnh giấy nhỏ.
Mảnh giấy đó trông rất quen, lẽ nào là…
Phương Tiểu Ngư giật mình, vội vàng lao đến đưa tay muốn giật lại mảnh giấy.
Nhưng Mộc Du Dương dễ dàng tránh được, lạnh lùng hỏi: “Em nợ anh ta mười triệu à?”
Phương Tiểu Ngư quay mặt đi khẽ nói: “Biết rồi còn hỏi. Giấy nợ không phải đang trong tay anh sao?”
Mộc Du Dương đứng dậy bước đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Mười triệu này em lấy đi làm gì thế?”
Phương Tiểu Ngư vẫn không nhìn anh: “Chuyện này anh không cần phải lo.”
“Vậy sao?” Mộc Du Dương nắm lấy cằm cô, nâng mặt của cô lên, “Em muốn quay trở lại Mirandas làm việc là vì chuyện này sao?”
Phương Tiểu Ngư lúc này mới gật đầu phụng phịu nói: “Đúng thế, anh ấy sắp kết hôn rồi, tôi phải mau chóng kiếm tiền trả lại cho anh ấy, không lẽ như thế không được sao?”
Nếu được thì cô rất muốn trả lại số tiền này cho Tống Đình Hi trước khi anh làm đám cưới, có thể thì hai người họ mới không ai còn nợ ai nữa.
Nghe câu trả lời của cô, trong lòng Mộc Du Dương chợt dâng lên một niềm vui.
Anh khẽ nói: “Số tiền này anh sẽ giúp em giải quyết, tuần sau đi dự hôn lễ anh sẽ đưa chi phiếu cho anh ta là được rồi.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu lia lịa: “Không cần anh giải quyết, tự tôi là được rồi.”
Cô không muốn vay tiền của Mộc Du Dương để trả cho Tống Đình Hi, lấy tiền của một người đàn ông để trả cho một người đàn ông khác thì có gì khác biệt đâu?
Mộc Du Dương nhìn thấu tâm tư của cô, liền tiếp tục dụ dỗ: “Nhưng Tống Đình Hi đã sắp kết hôn rồi, chắc em không mong sau khi anh ta kết hôn rồi mà hai người vẫn còn dây dưa nợ nần không dứt chứ?”
Câu nói này đã đánh trúng nội tâm của Phương Tiểu Ngư, cô đúng là đang nghĩ như thế.
Thế là cô đành thỏa hiệp: “Thôi được, nhưng tôi sẽ mau chóng kiếm tiền trả lại cho anh.”
Mộc Du Dương mỉm cười, không phản đối.
Anh sở hữu cả Thịnh Thế Mộc Thiên, lẽ nào lại quan tâm số tiền nhỏ nhặt này sao?
Phương Tiểu Ngư quay trở lại Mirandas làm việc, một tuần thấm thoát trôi qua.
Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Tống Đình Hi.
Các gia đình quý tộc toàn thành phố đều đến dự chúc mừng, toàn bộ người nhà họ Ôn đương nhiên cũng đều có mặt.
Trên đường có hơi tắc, khi Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đến nơi thì hôn lễ đã sắp bắt đầu rồi.
Từ xa, Phương Tiểu Ngư có thể trông thấy Tống Đình Hi đứng trên bục. Anh đang đứng đó mỉm cười với các khách mời, nhưng cô vẫn nhận ra nỗi cay đắng sâu thẳm trong mắt anh.
Cô không biết ông bà Tống đã dùng cách gì để ép Tống Đình Hi trước nay luôn kiên trì theo đuổi tình yêu bây giờ phải thỏa hiệp như thế, nhưng cô biết rõ, chuyện này chắc chắn không phải do Tống Đình Hi muốn.
Hôm nay đến đây, cô cũng không có ý muốn phá hỏng hôn lễ này.
Cô chỉ muốn làm hai việc, thứ nhất là chứng minh với mọi người rằng, cô không phải là người bội tín bội nghĩa như mọi người đang đồn đoán, người đã bội tín thật sự chính là Tống Định Bang và Đặng Hân, thứ hai, cô muốn chính tay trả tiền lại cho Tống Đình Hi, đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho quan hệ giữa hai người họ.
Sau đó cô sẽ chân thành âm thầm chúc phúc cho anh đời này sẽ luôn được vui vẻ hạnh phúc.
Tiếng nhạc vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu. Ôn Minh Nguyệt mặc một bộ áo cưới theo phong cách duy mỹ, khoác tay ông Ôn cùng tiến vào lễ đường.
Mọi người bên dưới đều trầm trồ khen cô dâu xinh đẹp, tán dương cô và Tống Đình Hi đúng là trai tài gái sắc.
Ôn Minh Nguyệt từ từ tiến đến phía trước, ông Ôn đặt tay cô lên tay Tống Đình Hi.
Trong ánh mắt Tống Đình Hi chứa biết bao nhiêu nỗi cay đắng và xót xa, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng mở voan che mặt Ôn Minh Nguyệt lên.
Người chủ trì buổi lễ phấn khích nói vào micro: “Anh Tống Đình Hi, anh có bằng lòng lấy người phụ nữ trước mặt mình làm vợ không? Cho dù những lúc nghèo khổ, đau ốm, khó khăn, vất vả, hay những lúc giàu có, mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc, anh cũng đều sẽ không rời bỏ cô Ôn Minh Nguyệt, thề yêu thương bảo vệ cô ấy suốt đời này chứ?”
Tống Đình Hi quay đầu nhìn xuống phía dưới, nhưng không thấy bóng dáng của người mà anh ngày đêm mong nhớ đâu.
Anh cay đắng chua chát trả lời: “Tôi bằng lòng.”
Người chủ trì không nhận thấy vẻ khác thường của anh, tiếp tục nói: “Cô Ôn Minh Nguyệt, cô có bằng lòng lấy người đàn ông trước mặt mình làm chồng không? Cho dù những lúc nghèo khổ, đau ốm, khó khăn, vất vả, hay những lúc giàu có, mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc, cô cũng đều sẽ không rời bỏ anh Tống Đình Hi, thề mãi mãi ở bên cạnh anh ấy suốt đời này chứ?”
Gương mặt Ôn Minh Nguyệt đỏ bừng, cô nhìn vào mắt Tống Đình Hi kiên định trả lời: “Tôi bằng lòng!”
“Tôi nhân danh Chúa, tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng! Bây giờ hai người có thể trao nhẫn cưới cho nhau.”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, hai người tiến hành trao nhẫn cưới. Tống Đình Hi vừa trao nhẫn vừa run rẩy bàn tay.
Sau khi nghi thức làm xong, người chủ trì tuyên bố: “Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!”
Tống Đình Hi ngắm nhìn gương mặt Ôn Minh Nguyệt, cô không phải người trong lòng của anh, anh không thể nào hôn cô được.
Nhưng tiếng vỗ tay bên dưới càng lúc càng lớn, bầu không khí càng lúc càng phấn khích.
Tống Đình Hi hiểu rõ việc đã đến nước này thì không thể thay đổi được gì nữa. Anh cúi đầu hôn lên môi Ôn Minh Nguyệt, tiếng vỗ tay bên dưới lập tức vang lên như sấm.
Sau phần nghi thức là đến phần tiệc tùng. Khách khứa bắt đầu tản ra trò chuyện, dùng bữa, uống rượu. Thấy cơ hội đã đến, Mộc Du Dương liền dắt tay Phương Tiểu Ngư bước lên trên bục.
Hai người lập tức khiến mọi người chú ý.
Mộc Du Dương lên bục, cầm lấy micro, đằng hắng vài tiếng rồi nói: “Hôm nay là hôn lễ của nhà họ Tống, tôi đến tham gia hôn lễ này là vì có một việc quan trọng cần tuyên bố.”