Lạc Bảo Nhi và Phương Tiểu Ngư cùng nhau quét dọn lại ngôi nhà. Phương Tiểu Ngư bệnh nặng mới khỏi, vết thương trên vai vẫn còn chút khó chịu nên dọn dẹp xong liền nghỉ ngơi một lát.
Phương Tiểu Ngư mở máy tính, đăng nhập tài khoản chat đã lâu chưa vào. Vừa online, biểu tượng góc phải đã nhấp nháy lên.
Là Mộc Tuấn Nghiêu.
Tên ghi chú mà cô đặt cho anh vẫn chưa thay đổi. Nhìn thấy chữ “Gương” vừa lạ vừa quen, Phương Tiểu Ngư bùi ngùi không thôi.
Cô mở khung chat lên, Mộc Tuấn Nghiêu gửi tin cho cô: Tiểu Ngư, nghe nói em đã hồi phục trí nhớ?
Phương Tiểu Ngư: Anh nghe ai nói?
Mộc Tuấn Nghiêu: Lương Vệ Lễ.
Những ngày ở trong nước, Mộc Tuấn Nghiêu vô cùng thân thiết với Lương Vệ Lễ, hai người từ lâu đã trở thành bạn, chỉ là rất ít người biết chuyện này.
Khi Phương Tiểu Ngư hồi phục trí nhớ, Lương Vệ Lễ đã nói chuyện này cho Mộc Tuấn Nghiêu biết.
Phương Tiểu Ngư: Cảm ơn anh.
Mộc Tuấn Nghiêu: Xin lỗi.
Hai người gửi đồng thời hai câu này.
Mộc Tuấn Nghiêu: Ha ha, cảm ơn anh chuyện gì?
Phương Tiểu Ngư: ...
Kỳ thực, hai người đều hiểu ý của nhau cả.
Cô cảm ơn vì anh đã cứu cô. Anh xin lỗi vì anh đã lừa dối cô.
Mộc Tuấn Nghiêu: Tiểu Ngư, dù cho thế nào đi nữa, anh hy vọng em hạnh phúc. Chuyện trước đây anh lừa dối em, anh rất xin lỗi. Lúc đó, anh nhất thời hồ đồ, muốn giữ em mãi mãi bên anh. Xem ra anh vẫn chưa đủ thông minh rồi.
Phương Tiểu Ngư mỉm cười, không muốn dây dưa tiếp chuyện này, nên đã chuyển đề tài.
Phương Tiểu Ngư: Không sao, đều qua cả rồi. Anh ở Milan vẫn khỏe chứ? Chuyện học viện thiết kế tiến triển thuận lợi không?
Mộc Tuấn Nghiêu: Ừ, rất thuận lợi. Adonis đang chơi game bên cạnh này. Em có muốn gặp không?
Phương Tiểu Ngư: Thôi được rồi, không cần đâu, cảm ơn anh. Em có việc, đi trước đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé.
Có nhầm lẫn không chứ? Bộ dạng cô bây giờ vô cùng tiều tụy, làm sao có thể để thần tượng nhìn thấy được chứ?
Đang định tắt máy tính, Mộc Tuấn Nghiêu lại gửi thêm tin nhắn: Tiểu Ngư, xin lỗi em, hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt.
Phương Tiểu Ngư thoát khung chat, tắt máy tính, xuống bếp nấu cơm.
Cô và Mộc Tuấn Nghiêu đã từng là bạn trên mạng nhiều năm, cũng là bạn thân nhất cả đời này của cô và cả đời này họ cũng chỉ có thể làm bạn thôi.
Nguyên liệu đã để trong tủ lạnh hơn một tháng, không thể dùng được nữa. Phương Tiểu Ngư đành thay quần áo, căn dặn Lạc Bảo Nhi ở nhà đợi cô. Sau đó cô chuẩn bị một mình đến siêu thị mua thức ăn về nhà.
Vừa ra khỏi cửa, Phương Tiểu Ngư chợt va phải một cơ thể vững chắc. Cô ngẩng đầu lên, bỗng chốc sững sờ.
Là Tống Đình Hi!
Hai mắt anh đỏ hoe, nhãn cầu vằn vện tia máu, mới hơn một tháng không gặp mà dáng người quân tử kia đã không còn. Anh bây giờ tiều tụy, sa sút tinh thần ghê gớm.
“Đình Hi... ”
Phương Tiểu Ngư khẽ khàng gọi, người Tống Đình Hi run lên bần bật.
Cô gọi anh là “Đình Hi”?
Cô đã hồi phục trí nhớ rồi!
Nhanh như chớp, Phương Tiểu Ngư liền bị anh ôm chặt vào lòng. Hơi thở ấm áp trên mũi anh cứ từ từ thở xuống đầu cô.
Cái ôm này rắn chắc mà ấm áp, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
“Tiểu Ngư... ” Anh khẽ gọi, càng ôm cô chặt hơn.
Không biết đã ôm bao lâu, Tống Đình Hi vẫn chưa muốn buông cô ra. Cho đến khi Phương Tiểu Ngư cảm thấy tê chân mới nói: “Đình Hi, chúng ta vào nhà đi.”
Tống Đình Hi ngồi xuống ghế sô pha, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Phương Tiểu Ngư, không rời một khắc nào.
“Của anh.” Phương Tiểu Ngư đưa cốc nước ấm cho anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Tống Đình Hi cố nén xúc động ôm cô vào lòng, anh cố bình tĩnh nói: “Tiểu Ngư, hơn một tháng nay em đã đi đâu?”
Hơn một tháng nay, anh tìm không thấy Phương Tiểu Ngư, cho rằng Mộc Du Dương lại đem giấu Phương Tiểu Ngư đi đâu rồi. Nhưng anh không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày đến nhà cô đợi cô trở về.
Phương Tiểu Ngư mỉm cười, tự giễu bản thân mà nói: “Em dẫn Lạc Bảo Nhi theo đến Thái Lan tham dự sự kiện của công ty. Nào ngờ em lại bị trúng đạn ở Thái, còn rơi xuống nước. Tai nạn lần này đã làm em hồi phục lại trí nhớ, cũng xem như gặp họa được phúc vậy.”
Tống Đình Hi bỗng chốc căng thẳng, “Cái gì, vậy em không sao chứ?”
Phương Tiểu Ngư cười tự giễu, nói: “Đúng đấy, có phải anh cũng có cảm giác em giống như nữ chính trong các bộ phim không? Luôn có người muốn hại em. Bản thân em cũng cảm thấy không thể tin được. Từ khi nào mà em đã đắc tội với nhiều người như thế chứ?”
Tống Đình Hi siết chặt tay, cắn răng nói: “Không phải em đã đắc tội với rất nhiều người mà người muốn hại em trước sau chỉ có một! Ngoài An Ly ra không còn ai khác!”
Phương Tiểu Ngư nặng nề gật đầu, cô mãi không quên được cái cảnh An Ly lạnh lùng đưa tay đẩy cô xuống. Cảnh tượng đó đã trở thành ác mộng, quấy rầy cô hàng đêm.
Lẽ nào lần trúng đạn này cũng là do cô ta sắp đặt phía sau?
Nhưng dù có biết là An Ly làm, cô cũng không có cách nào bắt cô ta, An Ly có sự bảo vệ của Mộc Du Dương, ngay cả chuyện An Ly đẩy cô xuống nước làm cô suýt chết, Mộc Du Dương cũng bỏ qua cho An Ly.
Tống Đình Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Ngư, anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa! Anh sẽ bắt cô ta phải trả giá!”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, thở dài: “Đình Hi, em không hy vọng vì em mà anh gặp nguy hiểm. Chỉ dựa vào một mình An Ly chắc cũng không thể làm ra nhiều chuyện thế này. Sau lưng cô ta nhất định còn có người khác. Em không hy vọng anh cũng trở thành con mồi của cô ta giống em.”
Tống Đình Hi trả lời: “Em yên tâm, anh sẽ không hành sự lỗ mãng. Kể từ khi em mất tích, anh đã bắt đầu điều tra An Ly rồi. Đến bây giờ xem như cũng có chút manh mối. Anh sẽ tra rõ sự việc rồi mới hành động.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu.
Cô đã dần dần hiểu được, An Ly tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ta. Mục đích thật sự cô ta về nước không phải chỉ vì Mộc Du Dương.
Nói xong, Tống Đình Hi như nghĩ ra điều gì, anh nhìn Phương Tiểu Ngư, cẩn thận hỏi: “Tiểu Ngư, em bây giờ... vẫn còn sống chung với Mộc Du Dương sao?”
Nếu người cô chọn là Mộc Du Dương, không phải anh, vậy thì anh chỉ còn cách chọn buông tay, lặng lẽ chúc phúc cho cô. Anh cũng không phải chỉ mới một lần thỏa hiệp.
Ai ngờ Phương Tiểu Ngư lại lắc đầu.
“Đình Hi, xin lỗi anh, trước đây em không nhớ gì cả, cho nên em mới sống chung với anh ta. Em xin lỗi, em không thể quên hôn ước của chúng ta như vậy.”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy mình rất đáng ghét.
Tống Đình Hi không giận, dù cô có làm gì đi nữa, anh cũng có thể tha thứ cho cô, huống hồ lúc đó cô không nhớ gì cả, anh dịu dàng nói: “Không sao, Tiểu Ngư, em đừng tự trách mình.”
Tống Đình Hi tốt thế này, cô không thể làm anh tổn thương, tuyệt đối không thể.
Chỉ là, Phương Tiểu Ngư luôn cảm thấy, sau khi hồi phục trí nhớ, hình như vẫn còn có chuyện cô chưa nhớ ra.
Hình như đó là chuyện rất quan trọng, rất quan trọng. Cô đã cố gắng nhớ lại nhưng vẫn chưa nhớ ra đó là chuyện gì.