Mộc Du Dương khổ sở cười một tiếng, trả lời: “Lạc Bảo Nhi biết thích khác với yêu không?”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu.
Mộc Du Dương trả lời, “Tình cảm chú Mộc dành cho mẹ con không phải là thích. Chú Mộc yêu mẹ con, muốn sống bên cạnh mẹ con cả đời.”
Lạc Bảo Nhi bỗng nhiên cúi đầu, lí nhí nói: “Vậy tại sao trước đây chú Mộc lại sống cùng cô xấu xa kia chứ? Lúc đó, lúc chú Mộc sống cùng cô xấu xa kia, mẹ thật sự rất đau lòng... ”
Mộc Du Dương thở dài, khẽ nói: “Đều là vì chú Mộc không tốt, không sớm nhìn thấu nội tâm của mình. Lạc Bảo Nhi, xin lỗi con.”
Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói: “Nếu chú Mộc đã biết lỗi rồi, vậy thì chú đi xin lỗi mẹ đi! Mẹ cũng rất yêu chú Mộc, mẹ nhất định sẽ tha lỗi cho chú Mộc! Cô giáo Trương có dạy, khi mà hai người cãi nhau, người sai phải xin lỗi trước, như vậy thì hai người mới có thể hòa thuận với nhau!”
Đúng vậy! Nếu anh đã làm sai thì anh phải xin lỗi cô chứ.
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, cô sẽ tha lỗi cho anh, chỉ là cần phải có thời gian thôi.
Hơn nữa anh tình nguyện chờ, bao lâu anh cũng chờ, chờ cho đến ngày cô tha thứ cho anh.
Ngày kế tiếp, Mộc Du Dương nghỉ ngơi xong thì dẫn Lạc Bảo Nhi đến bệnh viện.
Phương Tiểu Ngư đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng mở cửa vẫn không làm cô định thần lại, Mộc Du Dương nhìn cô gọi, “Tiểu Ngư... ”
Vừa nghe thấy tiếng Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư lập tức hồi tỉnh, có chút giật mình, cô lạnh lùng hỏi: “Anh lại đến đây làm gì?”
Lạc Bảo Nhi bổ nhào đến trước giường bệnh, đầu tựa vào người Phương Tiểu Ngư, lớn tiếng gọi: “Mẹ!”
Phương Tiểu Ngư chậm rãi quay đầu lại, chứa chan nước mắt.
Cô nhớ, khi mất trí nhớ, ngay cả Lạc Bảo Nhi, cô cũng quên đi.
Lạc Bảo Nhi của cô, tiểu thiên thần của cô, lúc đó chắc chắn đã chịu không ít thiệt thòi.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Bảo Nhi, nức nở nói: “Lạc Bảo Nhi, mẹ đã nhớ lại rồi. Xin lỗi con, mẹ lúc đó không nhớ con, đã để con chịu nhiều thiệt thòi thế này.”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu, “Cái này không trách mẹ được. Mẹ cũng đừng như vậy. Đều tại cô xấu xa kia đẩy mẹ xuống sông nên mẹ mới mất trí nhớ! Mẹ biết Lạc Bảo Nhi rất nhớ mẹ không? Hu hu hu... ”
“Mẹ biết, mẹ biết hết. Mẹ xin lỗi, xin lỗi Lạc Bảo Nhi, mẹ sau này sẽ không rời xa con nữa, sẽ không bao giờ nữa... ”
Cảnh tượng thân tình làm Mộc Du Dương cũng rưng rưng nước mắt. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình cũng trở nên yếu đuối thế này.
Lạc Bảo Nhi như nghĩ ra điều gì, cậu bé ngẩng đầu lên, dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình gạt đi nước mắt, nở nụ cười ngọt ngào, nói với Phương Tiểu Ngư: “Mẹ, sau khi chú Mộc biết mẹ xảy ra chuyện thì liền đến Thái Lan ngay trong đêm! Mẹ, chú Mộc thật sự rất yêu mẹ, mẹ có thể tha lỗi cho chú ấy không?”
Phương Tiểu Ngư liếc nhìn Mộc Du Dương cách đó không xa, trả lời: “Lạc Bảo Nhi, đây là chuyện giữa mẹ và chú Mộc, để mẹ và chú tự giải quyết được không con?”
Lạc Bảo Nhi bỗng chốc buồn bã, cúi đầu, “Nhưng mà mẹ ơi, chú Mộc thật sự đã biết lỗi rồi... Lúc mẹ mất tích đều là do chú Mộc chăm sóc cho Lạc Bảo Nhi, lúc đó chú Mộc cũng rất là buồn, chú không ăn cơm, chú cũng không ngủ, mỗi ngày đều nhớ mẹ, lúc đó, chú Mộc mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc... ”
Mộc Du Dương sững sờ. Anh không biết thì ra mọi động thái của anh lúc đó đều bị Lạc Bảo Nhi quan sát. Cái đứa nhóc này sao lại hiểu chuyện đến vậy, lại còn giả vờ không biết gì nữa chứ.
Sau khi Phương Tiểu Ngư mất tích, bệnh trầm cảm của anh ngày càng nghiêm trọng. Thời gian đó, không biết bao nhiêu lần anh đã nghĩ đến cái chết.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh tin rằng người ta sau khi chết đi có thể lên thiên đường. Lúc đó anh cho rằng Phương Tiểu Ngư đã chết, anh cũng muốn chết cùng cô, như vậy anh và cô có thể gặp nhau ở thiên đường.
Dù là thiên đường hay địa ngục thì anh cũng phải gặp cô.
“Lạc Bảo Nhi, đừng nói nữa.” Mộc Du Dương hạ giọng.
Một Lạc Bảo Nhi luôn ngoan ngoãn nay lại kiên quyết lắc đầu, trả lời: “Không! Lạc Bảo Nhi muốn mẹ và chú Mộc hòa thuận! Lạc Bảo Nhi muốn nói cho mẹ biết vì mẹ mà chú Mộc cái gì cũng làm. Chú Mộc thật sự rất muốn mẹ trở về, mẹ tha lỗi cho chú ấy đi được không?”
Phương Tiểu Ngư biết Lạc Bảo Nhi rất thích Mộc Du Dương, cô cũng biết Lạc Bảo Nhi muốn Mộc Du Dương làm bố cậu.
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư cảm thấy có chút mềm lòng.
Cô không nhẫn tâm lại làm Lạc Bảo Nhi buồn.
“Được, mẹ tha lỗi cho chú.”
Mấy chữ này cứ bình thản thốt ra từ miệng cô, xiềng xích trên người Mộc Du Dương như cũng được tháo gỡ.
Cô đồng ý tha thứ cho anh!
Mộc Du Dương không kiềm nén được, bước đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cô, hạ giọng: “Xin lỗi em, Tiểu Ngư, trước đây đều là tại anh không tốt. Sau này, anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi!”
Lời anh nói rất dịu dàng, ánh mắt rất cương quyết, nhưng trong mắt Phương Tiểu Ngư lại không có vẻ hào quang như anh tưởng tượng.
Cô có thể tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả lỗi lầm của anh. Nhưng cô không thể ở bên cạnh anh.
Cô vẫn chưa quên, cô còn hôn ước với Tống Đình Hi. Cô bây giờ là vợ sắp cưới của Tống Đình Hi.
Đối với cô mà nói, Tống Đình Hi cũng giống như tia nắng ấm áp. Tuy người cô yêu không phải anh, nhưng cô cũng không thể làm tổn thương anh.
Từ giây phút Mộc Du Dương và An Ly đính hôn, lòng cô đã chết.
Cuộc đời sau này, con người này, trái tim này đều thuộc về Tống Đình Hi.
Tuy để thu hồi tình cảm mà cô dành cho Mộc Du Dương là rất khó, rất khó. Nhưng cô sẽ cố gắng, cô cảm thấy cô nhất định sẽ làm được.
“Mộc Du Dương, những lời này, hay là anh giữ lại để sau này nói với người khác đi. Dù anh muốn chăm sóc cho ai cũng được, nhưng người đi cùng anh đến hết cuộc đời còn lại không thể nào là tôi được nữa.” Phương Tiểu Ngư lãnh đạm nói khiến cho đôi tay Mộc Du Dương đang nắm chặt Phương Tiểu Ngư dần dần buông ra.
Vậy là... cô ấy vẫn chọn trở về bên cạnh Tống Đình Hi sao?
Vậy sau này anh phải làm thế nào đây...
Không có cô, ngay cả dũng khí để sống tiếp anh cũng không còn.
Mộc Du Dương khổ sở cười một tiếng, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Phương Tiểu Ngư tịnh dưỡng ở bệnh viện Thái Lan cũng đã hơn một tháng, sức khỏe cũng đỡ hơn nhiều.
Trong thời gian này, Mộc Du Dương luôn ở bên cạnh cô nhưng hai người ngay cả nói chuyện nhiều lắm cũng chỉ được vài câu.
Hôm nay Phương Tiểu Ngư rốt cuộc có thể xuất viện rồi, Mộc Du Dương thay cô làm thủ tục xuất viện, về khách sạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước. Vé máy bay cũng đã đặt xong.
Mộc Du Dương hơn một tháng nay không đến công ty nên có nhiều việc tồn đọng đợi anh về nước xử lý.
Hôm nay lại còn có một cuộc họp rất quan trọng, cho nên vừa về nước, anh đã lập tức đến công ty.
Lương Vệ Lễ đã phái người đến đón Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Tài xế dùng xe riêng để đưa họ về nhà.
Trở về căn nhà thân thuộc, Phương Tiểu Ngư xúc động muốn khóc.
Tuy trước khi đi Thái, cô cũng đã ở đây nhưng lúc đó cô đang bị mất trí nhớ. Bây giờ mới xem như là cô đã thật sự trở về nhà.