Phương Tiểu Ngư bần thần, muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì.
Ngay lúc đó, Mộc Du Dương liền cắn thật mạnh lên môi cô, lực mạnh đến nỗi khiến môi cô lập tức bật máu.
“Hắn ta hôn cô như thế này đúng không?”
Anh mỉa mai cô bằng đôi môi còn dính máu của cô.
“Mộc Du Dương, anh làm cái gì thế? Tại sao mỗi lần anh chạy đến nhà tôi thì đều như tên điên thế này?” Phương Tiểu Ngư gào lên.
“Tôi như tên điên à?” Mộc Du Dương đẩy người Phương Tiểu Ngư sát vào
tường rồi giận dữ nói: “Phương Tiểu Ngư, cô có biết An Ly bây giờ vẫn
đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh không? Cô có biết vì cú đẩy
của cô mà An Ly không biết khi nào mới tỉnh lại không? Cô lại thản nhiên ngồi đây mà trò chuyện ân ái với Tống Đình Hi sao? Phương Tiểu Ngư, cô
đúng là một người phụ nữ độc ác lòng lang dạ sói.”
Mộc Du Dương giờ không còn phân biệt được anh đang giận vì Phương Tiểu
Ngư đã đẩy An Ly xuống lầu hay đang giận việc cô ở cùng Tống Đình Hi
nữa.
Lẽ ra hôm nay anh đến chỉ là muốn gặp cô hỏi rõ nguyên nhân mà thôi.
Nhưng giờ đây, cơn ghen đã hoàn toàn thiêu đốt lí trí của anh, anh không còn có thể bình tĩnh hỏi cô được nữa.
“Mộc Du Dương, giờ anh đang nghĩ rằng tôi đã đẩy An Ly xuống có phải
không? Anh đã xem camera giám sát chưa? Sao anh lại tùy tiện nghi ngờ
tôi?” Phương Tiểu Ngư không chịu yếu thế, cô không thể vô duyên vô cớ bị oan như vậy được.
Mộc Du Dương cười lạnh lùng, “Camera? Phương Tiểu Ngư, hôm qua tôi đã
xem camera rất rõ rồi. Tôi nhìn thấy rõ ràng chính cô đẩy tay An Ly ra,
mới khiến cô ấy ngã xuống cầu thang! Phương Tiểu Ngư, cô còn muốn giảo
biện gì nữa?”
Phương Tiểu Ngư hừ mũi, “Tôi chưa bao giờ muốn giảo biện hết. Mộc Du
Dương, nếu anh đã xem camera rồi thì anh phải biết do An Ly cứ nắm chặt
tay tôi không buông, tôi chỉ là vì muốn mau chóng rời khỏi đó nên mới
giằng tay cô ta ra. Nếu cô ta không nắm tay tôi thì đâu đến nỗi bị ngã
xuống cầu thang.”
“Thế thì ý của cô tức là do chính An Ly tự mình ngã xuống sao? Phương
Tiểu Ngư, tôi trước nay không thể ngờ cô lại ác độc như thế đấy.” Câu
nói của anh như một nhát gươm đâm thấu vào tim cô.
“Không cần biết anh có tin tôi hay không, nhưng chính An Ly đã đến tìm
tôi trước, cũng chính vì cô ta cứ nắm chặt tay tôi không buông nên mới
dẫn đến bi kịch vừa rồi. Nếu anh nói là do tôi đẩy xuống thì tôi tuyệt
đối không thể thừa nhận, bởi vì đó không phải là sự thật. Nhưng nếu anh
nói tôi có liên quan đến việc cô ta bị ngã thì tôi thừa nhận chuyện đó
là đúng.”
Cô đúng là có liên quan đến việc An Ly bị ngã, nếu lúc ấy cô không dùng lực quá mạnh thì đã không xảy ra tai nạn ấy rồi.
Mộc Du Dương nheo mắt, áp sát vào mặt cô hỏi: “Cô nói An Ly đã đến tìm
cô trước, vậy cô ấy đã nói gì với cô? Tại sao cô ấy lại nắm chặt tay cô
không buông?”
Phương Tiểu Ngư không biết phải nói với anh thế nào nữa. Lẽ nào lại bảo
rằng cô yêu anh, An Ly cũng yêu anh, thế nên đây chính là cuộc tranh
giành một người đàn ông giữa hai người phụ nữ sao?
Lẽ nào lại nói với anh rằng, An Ly đã đến tuyên chiến với cô, tỏ rõ chủ
quyền với cô, nói Mộc Du Dương là của một mình cô ta, Phương Tiểu Ngư cô tuyệt đối sẽ không thể giành nổi sao?
Không, nếu là những lời như thế thì cô tuyệt đối không thể nói ra được.
Bởi vì cô tuyệt đối không thể để Mộc Du Dương biết cô vẫn còn yêu anh
Ngay từ lúc anh bỏ rơi cô ở hôn lễ thì cô đã không nên dành cho anh chút tình cảm nào nữa.
“Sao hả? Không nói ra được chứ gì?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô hệt như muốn nhìn ra điều gì đó bên trong.
Cô cúi đầu, không muốn nhìn anh, Mộc Du Dương liền nắm chặt lấy cằm cô
rồi nhấc mạnh đầu cô lên, “Phương Tiểu Ngư, tôi cho cô thêm một cơ hội
nữa, cô rốt cuộc có nói hay không?”
Phương Tiểu Ngư vẫn nhất quyết không mở miệng.
“Không nói đúng không? Thế thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ.” Vừa nói anh vừa kéo cô ra ngoài.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng: “Khoan đã! Tôi nói là được chứ gì? An Ly đến
tìm tôi là vì muốn nói tôi sau này phải tránh xa anh ra, đừng làm phiền
đến tình cảm của hai người!”
Mộc Du Dương cau mày hỏi: “Cô ấy thật sự nói như thế sao?”
Cô gật đầu, “Đương nhiên, cô ta thật sự đã nói với tôi như thế. Nếu cô
ta đã nói thế thì tôi đương nhiên phải nhận lời. Hai người yêu nhau như
vậy, tôi đương nhiên không thể chen chân vào được.”
Phương Tiểu Ngư cho rằng, cô nói như thế thì Mộc Du Dương sẽ tha cho cô.
Nhưng kết quả lại không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng. Cô vừa nói xong thì sắc mặt Mộc Du Dương càng sa sầm hơn.
Cô không hiểu mình đã nói sai chỗ nào, liền vội vàng nói tiếp: “Mộc Du
Dương, anh không tin tôi có đúng không? Nhưng mà đó là sự thật! Lúc đó
sau khi cô ta nói với tôi như vậy, tôi liền lập tức nhận lời sẽ không
chen chân vào tình cảm của hai người nữa. Nhưng không ngờ cô ta lại nắm
chặt tay tôi không buông, tôi không còn cách nào khác mới phải giằng
ra.”
“Phương Tiểu Ngư, có phải cô ngay từ đầu đã muốn tránh xa tôi rồi không? Thế nên khi An Ly nói với cô như thế thì cô liền lập tức nhận lời? Rời
xa tôi rồi thì cô sẽ có thể ở bên cạnh Tống Đình Hi có đúng không?”
Vừa nói anh vừa giơ mặt dây chuyền thiên nga ra trước mặt Phương Tiểu
Ngư, cô vội vàng đưa tay định giật lấy, nhưng anh lại giơ sợi dây chuyền lên cao, cao đến mức cô không thể nào với được.
“Mộc Du Dương, anh trả lại cho tôi!” Phương Tiểu Ngư hốt hoảng kiễng chân cố giành lại dây chuyền.
“Trả cho cô à? Đây là tín vật định tình của cô và Tống Đình Hi, rất quan trọng có đúng không?” Anh nói với giọng đầy mỉa mai, “Nhìn cho kĩ đây.”
Dứt lời, anh vung tay ném mặt dây chuyền ra ngoài cửa sổ.
“Mộc Du Dương! Anh là tên điên!” Phương Tiểu Ngư gào lên, đưa tay đấm mạnh vào người anh.
“Phương Tiểu Ngư, cô đúng là loại đàn bà lăng loàn, không biết liêm sỉ! Tôi thấy đúng là may mắn vì lúc đầu đã không lấy cô!”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, nhưng ngay sau đó định thần lại, lực đánh
vào người anh càng mạnh hơn, “Mộc Du Dương, anh cút đi! Anh cút khỏi nhà tôi ngay!”
“Phương Tiểu Ngư, cô có còn nhớ Lạc Bảo Nhi là con của tên đàn ông nào không đấy?”
Giờ anh ta đang mỉa mai mình, rồi thậm chí không buông tha cả Lạc Bảo Nhi sao?
Nước mắt bắt đầu lăn trên mặt Phương Tiểu Ngư, cô nói: “Là con của ai
cũng được, cũng may không phải là con của anh! Anh là tên biến thái, lưu manh, khốn nạn! Từ lúc quen anh thì tôi hầu như chẳng gặp được điều tốt đẹp gì! Giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh còn đến đây chỉ
trỏ cuộc sống của tôi, còn muốn trói buộc tôi sao? Mộc Du Dương, anh có
quyền gì chứ?”
Cô xùy một tiếng rồi nói tiếp: “Mộc Du Dương, anh có bao giờ thật lòng
với tôi chưa? Anh hoàn toàn chỉ xem tôi là một con điếm để anh thỏa mãn
dục vọng thôi! Khi vui thì anh đến gặp tôi rồi cưỡng ép tôi, khi không
vui thì anh đến sỉ nhục tôi, mắng chửi tôi! Tôi nói cho anh biết vậy,
Tống Đình Hi anh ấy mặt nào cũng đều tốt hơn anh, chỉ cần là phụ nữ
không bị mù thì đều sẽ chọn anh ấy! Tôi và anh ấy ở bên nhau, anh có
quyền gì mà can thiệp?”
Tống Đình Hi mặt nào cũng đều tốt hơn mình sao?
Chỉ cần là phụ nữ không bị mù thì đều sẽ chọn Tống Đình Hi sao?
Những câu nói của Phương Tiểu Ngư hệt như những tia sét giáng thẳng vào
đầu Mộc Du Dương, anh thẹn quá hóa giận mà nói: “Cô nói tôi xem cô là
gái điếm đúng không? Được thôi, thế thì hôm nay tôi sẽ cô nếm cảm giác
thế nào là một gái điếm thật sự!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT