“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi mua bánh bao cho mẹ này, mẹ ra ăn một cái được không?”
Phương Tiểu Ngư cứ ngồi ngây trên giường, còn bên ngoài phòng ngủ, Lạc Bảo Nhi vẫn đang kiên trì gõ cửa.
Cô bất lực nói vọng ra ngoài cửa: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ không đói. Con
mau đánh răng rửa mặt đi, lát nữa bảo mẫu sẽ đến đưa con đi học.”
Ở buổi tiệc tối hôm qua, khi Mộc Du Dương bế An Ly rời đi rồi, Phương
Tiểu Ngư vẫn cứ đứng ngây ra trên đầu cầu thang rất lâu. Cô không thể
quên được ánh mắt anh nhìn cô khi đó, lạnh lùng và chán ghét biết bao.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư liền nhốt mình trong phòng, cả đêm không
ngủ. Cô nghĩ, Mộc Du Dương chắc chắn sẽ cho rằng chính cô đã đẩy An Ly
xuống lầu.
Thật ra, cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Nếu lúc ấy cô không giằng tay ra quá mạnh thì An Ly đã không đến nỗi bị trọng tâm
không vững mà bị ngã xuống.
Phương Tiểu Ngư giờ đang rất tự trách mình, giá như lúc đó bỏ đi luôn thì đã không xảy ra nhiều việc như thế.
Chỉ tại cô cứ dây dưa ở lại nên mới lại xảy ra chuyện này với An Ly.
Bây giờ, Mộc Du Dương chắc hẳn là đang hận cô thấu xương!
“Mẹ ơi, mẹ ra đây ăn bánh bao đi được không? Con đã mua bánh bao nhân
nấm mà mẹ thích ăn nhất này, nếu không đủ thì con sẽ mua thêm sữa đậu
nành và bánh quẩy.” Lạc Bảo Nhi vẫn dùng bàn tay nhỏ liên tục gõ cửa gọi mẹ ra ăn sáng. Cậu biết tâm trạng mẹ đang không vui, thế nên sáng sớm
đã chạy xuống dưới lầu mua thức ăn sáng về.
Phương Tiểu Ngư cố gắng không để Lạc Bảo Nhi nghe thấy sự bất ổn trong
giọng nói của mình, “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ có hơi không khỏe, không ăn
sáng đâu. Con mau chuẩn bị đi học đi!”
Lạc Bảo Nhi bất lực đặt thức ăn sáng lên bàn rồi nói vọng vào phòng ngủ
một câu, “Thôi được rồi, mẹ ơi, lát nữa mẹ nhớ phải ra ăn sáng đấy!”
Bảo mẫu sau đó mau chóng đến đưa Lạc Bảo Nhi đi học, căn nhà trống trải giờ chỉ còn lại một mình Phương Tiểu Ngư.
Thời gian này có lẽ không còn tâm trạng làm việc nữa, thế nên cô đã xin nghỉ phép vài ngày.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Phương Tiểu Ngư cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ nữa, nằm lăn ra giường.
Khi thức dậy thì đã là gần trưa. Cô bước xuống giường đi vào phòng
khách, bỏ bánh bao mà Lạc Bảo Nhi đã mua vào lò vi ba hâm lại, xem như
ăn trưa luôn vậy.
Ở bệnh viện, Mộc Du Dương đang đứng trên ban công nhìn xuống lầu, liên
tục hút thuốc. Anh không thể ngồi yên được, anh phải đi hỏi Phương Tiểu
Ngư.
Phương Tiểu Ngư vừa leo lên giường định ngủ bù thêm một chút nữa thì
chuông cửa chợt vang lên, cô đành phải xuống giường bước ra ngoài mở
cửa.
Đó là Tống Đình Hi.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa hồng rất lớn và một giỏ trái cây đẹp mắt.
Tống Đình Hi mỉm cười khẽ nói: “Biết ngay là em ở nhà.”
Phương Tiểu Ngư có hơi khó xử, cô không ngờ Tống Đình Hi lại đến tìm mình.
“Anh có thể vào trong không? Anh chỉ ngồi một lát là đi ngay.” Tống Đình Hi hỏi.
“Hả? À… ờ… Anh vào đi.” Phương Tiểu Ngư lắp bắp mời anh vào.
“Chuyện tối hôm qua, anh có nghe nói rồi, thế nên mới muốn đến thăm em. Tiểu Ngư, em vẫn ổn chứ?” Tống Đình Hi quan tâm hỏi han.
Buổi tiệc tối qua, Tống Đình Hi không tham dự, nhưng sáng nay vừa vào
công ty đã nghe các nhân viên bàn tán xôn xao về việc đã xảy ra ở đó.
Anh liền đi nghe ngóng, biết được tất cả mọi chuyện, thế nên vội vàng
chạy đến đây muốn mang lại một chút ấm áp cho Phương Tiểu Ngư.
Lúc này đây, Phương Tiểu Ngư chắc chắn đang rất cần có một người bầu bạn.
Tống Đình Hi không tin Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly, nhưng vì mọi người
đều nói thư thế nên anh mới hỏi: “Tiểu Ngư, An Ly thật sự là…”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Đúng là do em đẩy đấy”, sau đó cô nói tiếp một cách giận dữ: “Cô ta cứ nắm tay em không buông, em mới cố dùng sức
giằng tay ra, nhưng khiến cô ta trọng tâm không vững bị ngã xuống dưới.”
Thì ra là thế.
Tống Đình Hi hiểu ra, liền nói ngay: “Tiểu Ngư, chuyện này không liên quan đến em, em đừng nên tự trách mình.”
Phương Tiểu Ngư không tự trách, điều mà cô sợ nhất thật ra là chính là
Mộc Du Dương sẽ hiểu lầm cô, sợ anh cho rằng cô đã cố tình đẩy An Ly
xuống.
Cô nói: “Em không tự trách đâu. Đình Hi, anh về đi, em muốn được yên tĩnh một mình.”
Tống Đình Hi nói: “Buổi tối anh sẽ đi đón Lạc Bảo Nhi giúp em.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, “Không cần đâu, em đã thuê bảo mẫu đón Lạc Bảo
Nhi rồi, không cần phiền đến anh. Đình Hi, cảm ơn anh đã luôn quan tâm
em.”
Tống Đình Hi chợt lấy một cái hộp trang sức từ trong túi ra, cái hộp này Phương Tiểu Ngư không hề xa lạ gì, chính là hộp dây chuyền mặt thiên
nga mà lần trước anh tặng cô nhưng sau đó cô đã đem trả lại!
“Tiểu Ngư, hứa với anh là em sẽ nhận nó, cứ xem như một món quà của
người bạn là anh tặng cho em có được không?” Ánh mắt Tống Đình Hi chứa
chan sự cầu khẩn, anh đang cầu xin Phương Tiểu Ngư chấp nhận món quà
này.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười, làm gì có ai lại đi cầu xin
người khác nhận quà của mình chứ? Nhưng hết cách rồi, nhìn dáng vẻ này
thì nếu cô không nhận sợi dây chuyền, có lẽ Tống Đình Hi sẽ không chịu
đi.
Thôi vậy, đành phải nhận thôi! Sau này có tiền thưởng rồi mua một quà khác tương tự trả lại cho anh cũng được!
Giờ cô chỉ mong anh mau chóng đi về!
Ai ngờ việc cô nhận món quà còn chưa đủ, Tống Đình Hi còn mở hộp ra, lấy sợi dây chuyền đích thân đeo lên cổ cô.
Sợi dây chuyền nằm trên chiếc cổ trắng ngần của cô trông càng thêm lộng
lẫy. Tống Đình Hi khẽ nói: “Tiểu Ngư, sợi dây chuyền này cứ hệt như là
làm ra cho em vậy.”
Cuối cùng cũng tiễn được Tống Đình Hi đi, Phương Tiểu Ngư đang định đóng cửa thì chợt có một bàn tay chặn cửa lại.
“Mộc… Mộc Du Dương?” Mắt của Phương Tiểu Ngư trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.
Lúc này Mộc Du Dương không phải nên ở bệnh viện với An Ly sao? Sao đột nhiên lại chạy đến cổng nhà mình thế này?
Ngực của Mộc Du Dương đang phập phồng, trông hệt như vừa mới vận động
rất mạnh, nếu đoán không lầm thì có lẽ anh không chờ thang máy nổi nên
đã đi thang bộ lên, bởi thế mới không chạm mặt Tống Đình Hi vừa rồi đã
đi thang máy xuống.
Như thường lệ, Mộc Du Dương chỉ liếc nhìn cô một cái, không nói gì mà lách mình bước vào.
Vừa vào nhà, Mộc Du Dương đã trông thấy ngay một bó hoa hồng lớn đặt trên bàn.
Anh bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lập tức bị sợi dây chuyền trên cổ thu hút.
“Đây là cái gì?” Mộc Du Dương cầm mặt dây chuyền thiên nga trên cổ Phương Tiểu Ngư lên rồi giật mạnh ra.
Anh nhớ rất rõ, trên cổ cô trước nay chẳng bao giờ đeo cái gì cả, giờ
chợt thấy vật này, cộng thêm việc bó hoa hồng trên bàn vẫn còn rất tươi, không khô héo chút nào đã cho thấy rất rõ ràng, có một người vừa mới
đến đây!
Người ấy đã tặng cho cô hoa hồng, còn có giỏ trái cây bên cạnh, thậm chí còn tặng cả sợi dây chuyền trông rất đắt tiền thế này.
Nhìn vẻ mặt sa sầm đáng sợ của anh, Phương Tiểu Ngư liền giải thích: “Là sợi dây chuyền do một người bạn tặng thôi, không có gì đặc biệt đâu.”
“Bạn sao? Bạn nào chứ?” Mộc Du Dương bắt đầu bước đến, dần dần ép cô sát vào bức tường lạnh lẽo.
Phương Tiểu Ngư không dám nhìn vào mắt anh, bởi ánh mắt ấy lúc này như đang có ngọn lửa muốn bùng lên thiêu cháy cô.
Thấy cô không trả lời, anh lạnh lùng cười, “Để tôi đoán nhé? Là Tống Đình Hi đúng không? Tôi đoán đúng rồi chứ gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT