“Tiểu Ngư, Adonis ngày mai sẽ quay lại nước ngoài, tối nay cô có muốn gặp anh ấy một lần nữa không?”

Phương Tiểu Ngư gõ thoăn thoắt hai chữ: Đương nhiên.

Không ngờ Adonis lại về nước nhanh như thế, sau lần này e sẽ không còn dịp gặp lại nữa, thế nên hôm nay cô đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Phương Tiểu Ngư gọi điện dặn bảo mẫu hôm nay cho Lạc Bảo Nhi ăn cơm tối xong rồi hẵng về, sau đó yên tâm đi đến nhà hàng mà Mộc Tuấn Nghiêu đã đặt.

Ba người gặp nhau, trò chuyện rôm rả.

Bậc thầy quả là bậc thầy, kiến thức về thiết kế thời trang vô cùng độc đáo, Phương Tiểu Ngư ngồi lắng nghe rất chăm chú, cô cảm thấy trong ba tiếng ngồi ăn với Adonis, mình đã học hỏi được rất nhiều, còn hơn cả những gì học được trong ba năm.

Sau khi dùng bữa xong, Adonis quyến luyến nói lời chia tay hai người họ rồi lái xe rời đi.

Mộc Tuấn Nghiêu chở Phương Tiểu Ngư về nhà, trên đường đi, anh hỏi cô: “Tiểu Ngư, lần trước cô nói hiện giờ cô đang làm việc ở Louise có phải không?”

Phương Tiểu Ngư gật đầu.

Mộc Tuấn Nghiêu nói tiếp: “Tôi về nước cũng được vài hôm rồi, muốn tìm một công việc thiết kế thời trang để làm. Công ty các cô hiện giờ có đang tuyển nhà thiết kế không?”

Nhìn dáng vẻ của Mộc Tuấn Nghiêu thật sự không giống một người đang vội vã tìm việc chút nào, mà hơn nữa thật đáng tiếc, Louise hiện giờ không thiếu người.

Nghe Phương Tiểu Ngư nói không tuyển người, Mộc Tuấn Nghiêu luyến tiếc thở dài. Anh vốn nghĩ, nếu có thể cùng làm chung một công ty với Phương Tiểu Ngư thì nói không chừng có thể hiểu nhiều hơn về cô, nhưng bây giờ xem ra anh chỉ có thể đến Gloria làm việc thôi.

Mộc Tuấn Nghiêu trước nay là một người có tính tùy tiện, thế nên trong tình cảm cũng không hề nghiêm túc. Từ trước đến nay anh vốn quen rất nhiều bạn gái.

Anh không hề có một định nghĩa đặc biệt nào cho tình yêu, chỉ cần gặp cô gái nào mình thích là sẽ liền theo đuổi, nếu theo đuổi được thì sẽ ở bên nhau, nếu không theo đuổi được thì sẽ lại tìm một cô gái khác mà mình thích.

Thế nên lúc này, khi Phương Tiểu Ngư gợi lên niềm hứng thú trong anh thì anh liền quyết định sẽ thử theo đuổi cô, nói không chừng sẽ có được một tình yêu đặc biệt.

Mộc Tuấn Nghiêu được nhận vào Gloria rất dễ dàng, còn trở thành phó tổng giám đốc kiêm luôn nhà thiết kế trưởng.

Chẳng mấy chốc đã sắp đến buổi công bố trang phục mùa mới, Mộc Tuấn Nghiêu đưa ra đề nghị, lần này đổi buổi họp báo thành một buổi tiệc, mời người mẫu mặc trang phục mới thiết kế tham gia buổi tiệc, sau đó mời các công ty trong ngành đến quan sát học hỏi.



Trưởng phòng và nhà thiết kế trưởng của Louise đương nhiên cũng sẽ tham gia buổi tiệc này, thế nên Phương Tiểu Ngư đã vì sự kiện này mà chuẩn bị suốt một tuần.

Cuối cùng, cô quyết định sẽ mặc trang phục do chính mình thiết kế để tham gia.

Nói theo cách nói của trưởng phòng thì chúng ta tuy đến là để học hỏi, nhưng cũng không thể để công ty của mình mất thể diện! Nhất định phải mặc trang phục đẹp nhất để tham gia buổi tiệc!

Ở buổi tiệc, người đến dự rất đông.

Phương Tiểu Ngư mặc một bộ váy liền thân màu đỏ tươi bước vào, bộ váy ngắn bó sát khoe đôi chân dài miên man của cô, thiết kế hở vai làm lộ rõ đôi xương quai xanh gợi cảm.

Cô vừa xuất hiện đã khiến cho bao người trầm trồ.

Có người tinh mắt nhận ra cô chính là thiết kế trưởng của Louise, mọi người lập tức bắt đầu bàn luận, nói sau khi tan tiệc nhất định sẽ đi mua chiếc váy này của Louise.

Lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng huyên náo, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn ra, trông thấy Mộc Du Dương đang đẩy An Ly vào.

An Ly hôm nay mặc một bộ đầm dạ hội màu xanh da trời, do ngồi trên xe lăn nên phần đuôi váy phủ ra xung quanh, trông vừa đẹp lại vừa khiến người ta không khỏi cảm thấy thương cảm.

Người thu hút nhiều sự chú ý nhất vẫn là Mộc Du Dương, anh vẫn ăn mặc giống như ngày thường, một bộ vét may đo rất vừa người, cổ đeo cà vạt ngay ngắn, nhưng cho dù xuất hiện ở đâu, xuất hiện vào lúc nào thì cũng vẫn luôn là tiêu điểm của mọi người.

Phía sau họ, những người mẫu mặc trang phục mùa này của Gloria cũng lần lượt bước vào. Họ bước đi những bước uyển chuyển, nở nụ cười thu hút quyến rũ. Những bộ trang phục cũng được họ thể hiện vẻ đẹp một cách hoàn hảo.

Khung cảnh buổi tiệc rất náo nhiệt, mọi người vừa hoan hô vừa bàn luận sôi nổi. Có người nâng li chúc mừng, có người bàn bạc chuyện kinh doanh, lại còn có người nói nhất định sẽ mua những bộ trang phục này.

Ý kiến của Mộc Tuấn Nghiêu quả nhiên rất hay, một buổi tiệc thế này rõ ràng để lại ấn tượng sâu sắc hơn nhiều so với một cuộc họp báo thông thường, mọi người lúc này đang hưởng ứng rất nhiệt liệt.

Phương Tiểu Ngư và trưởng phòng sau khi uống vài li rượu thì bắt đầu cảm thấy đầu xoay xoay.

Lúc này, trưởng phòng chợt gặp vài người bạn cũ, thế nên muốn đi hàn huyên với họ vài câu. Phương Tiểu Ngư liền phẩy tay, bảo trưởng phòng cứ đi đi, không cần để ý đến cô.

Trưởng phòng đi rồi, Phương Tiểu Ngư liền bước lên lầu hai của sảnh tiệc, cô đựng chống tay vào lan can, ngẩn ngơ ngắm nhìn đám đông bên dưới, cố gắng tìm hình bóng mà mình vẫn luôn nhớ nhung.

Chẳng mấy chốc, Phương Tiểu Ngư đã nhìn thấy Mộc Du Dương trong đám đông. Anh đang cầm li rượu, đứng giữa một đám người nói chuyện xã giao.



Ở trước mặt người ngoài, Mộc Du Dương lúc nào trông cũng rất đĩnh đạc.

Anh là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên, thế nên có quyền cao ngạo.

Cô cứ đứng đó ngắm nhìn anh rất lâu, nhưng anh không hề nhận ra ánh mắt của cô.

Một lúc lâu sau, Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi thì chợt phát hiện sau lưng mình có một chiếc xe lăn, bàn chân ở gần bánh xe lăn mang một đôi giày cao gót trang trí bằng pha lê trắng.

Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu, trông thấy gương mặt của An Ly. An Ly mỉm cười với cô rồi ra hiệu cho vệ sĩ rời đi.

Phương Tiểu Ngư không muốn nói chuyện với An Ly, cô định bỏ đi nhưng An Ly chợt nói: “Tiểu Ngư, khoan đã.”

Phương Tiểu Ngư khựng lại, cô nói: “Đừng gọi tôi như thế, chúng ta không thân với nhau.”

Lúc đầu, khi An Ly trở về rồi cướp Mộc Du Dương khỏi đám cưới của cô, cô thật sự rất hận An Ly.

Nhưng sau khi hiểu rõ Mộc Du Dương và An Ly đã yêu nhau từ trước, cô bèn quyết định buông tay, chúc phúc cho đôi kim đồng ngọc nữ này.

Nhưng cô cũng không phải thánh nhân, chắc chắn không thể trông thấy tình địch mà vẫn nở nụ cười được.

Điều mà cô có thể làm chỉ là tránh xa tình địch của mình mà thôi.

Hơn nữa, An Ly còn vì muốn có được sự thương cảm của Mộc Du Dương, muốn Mộc Du Dương chán ghét Phương Tiểu Ngư mà đã nói dối rằng Phương Tiểu Ngư đã đẩy mình xuống nước.

An Ly đẩy xe lăn đến trước mặt Phương Tiểu Ngư khẽ nói: “Tiểu Ngư, bây giờ chắc là cô đang ghét tôi lắm có đúng không?”

Phương Tiểu Ngư trong lòng thật sự nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng cô lại nói: “Không phải, ai dám ghét cô chứ? Cô là vợ tương lai của tổng tài Mộc kia mà.”

Câu nói ấy mang đầy sự ghen tị, An Ly nghe được trong lòng thấy rất vui. Thật ra hiện giờ khắp cả Thịnh Thế Mộc Thiên đều đang đồn đại, nói An Ly chính là Mộc tổng tài phu nhân tương lai.

An Ly mỉm cười nói: “Tiểu Ngư, cô cảm thấy Du Dương anh ấy yêu cô hơn hay là yêu tôi hơn?”

Phương Tiểu Ngư trợn tròn mắt, nghĩa là hôm nay cô ta tìm mình là muốn thị uy với mình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play