“Tiểu Ngư, hôm nay lúc dạo phố anh thấy một thứ, cảm thấy rất hợp với em nên đã mua về tặng em.”

Vừa nói Tống Đình Hi vừa cầm một hộp trang sức tinh xảo dúi vào tay Phương Tiểu Ngư.

Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên, mở hộp trang sức ra xem thì thấy bên trong có một sợi dây chuyền.

Mặt dây chuyền có hình một con thiên nga, còn sợi dây được làm bằng bạch kim, quan trọng là nhãn hiệu của sợi dây, cô nhận ra đây là của hãng trang sức Jenny của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, chỉ riêng sợi dây thôi cũng đã trị giá lên đến sáu con số rồi.

“Cái này em không thể nhận được.” Cô trả cái hộp lại vào tay anh rồi quay người bỏ đi.

Giữa cô và anh không hề có quan hệ gì, tuyệt đối không thể khi không lại nhận một món quà quý giá thế này từ anh.

Tống Đình Hi liền nói: “Tiểu Ngư, em từng nói chúng ta là bạn bè. Anh tặng cho bạn thân của mình một món quà nhỏ lẽ nào cũng không được sao?”

Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Đây sao có thể là món quà nhỏ? Đây rõ ràng là một thứ rất quý giá trị giá đến mấy trăm ngàn, cho dù thế nào em cũng không thể nhận được.”

Tống Đình Hi không nói nữa mà liền đặt hộp trang sức vào tay cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi quay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng Tống Đình Hi đi xa rồi lại nhìn cái hộp trong tay mình, Phương Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười. Thôi vậy, ngày mai sẽ đến tập đoàn Tống Thị giao cái này lại cho thư kí của anh là được rồi.

Đang định lên lầu thì chợt có một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng cô: “Trong tay cô cầm cái gì thế?”

Thôi chết! Là Mộc Du Dương!

Cô định giả vờ không nghe thấy mà bỏ chạy, nhưng bị anh giữ lại.

Thứ đang cầm trong tay bị giật đi, Mộc Du Dương mở hộp, nhìn thấy sợi dây chuyền nằm bên trong đó.

Lúc vừa đến đây, anh tình cờ lại trông thấy xe của Tống Đình Hi rời đi, thế nên sợi dây chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do ai tặng rồi.

Anh mỉa mai hỏi: “Cái này là gì? Tín vật định tình à?”

Phương Tiểu Ngư không muốn cãi nhau với anh nên giật cái hộp lại rồi nói: “Không liên quan đến anh, tôi lên lầu trước đây.”



Nhưng cô chợt bị đẩy mạnh vào tường, anh đưa cả người ép sát vào người cô, gương mặt giận dữ của anh cũng áp sát lại, đôi môi tấn công cô một cách không báo trước.

Đây không phải một nụ hôn dịu dàng mà giống như một sự cắn xé điên cuồng. Chỉ một lát sau, Phương Tiểu Ngư đã cảm thấy miệng mình xộc lên mùi máu.

Cô bị đau nên đưa tay đẩy anh ra rồi quay người chạy lên cầu thang.

Mộc Du Dương bám sát theo cô, đuổi suốt mười tầng lầu, cả hai người đều mệt đến mức thở phì phò.

Vào nhà rồi, cô quay người định đóng cửa, nhưng bị anh đẩy ra. Sau khi lách người vào phòng, trông thấy nước mắt trên mặt cô, Mộc Du Dương mới cảm thấy đau lòng bước đến ôm lấy cô.

Phương Tiểu Ngư nước mắt lưng tròng hỏi: “Mộc Du Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ là mỗi lần trông thấy cô ở bên cạnh Tống Đình Hi thì anh lại không thể kiềm chế được bản thân.

Phương Tiểu Ngư vừa khóc vừa nói: “Mộc Du Dương, anh lần nào cũng chạy đến nhà tôi rồi giày vò tôi như một tên điên thế này. Anh có quyền gì mà làm như thế? Tôi và anh có quan hệ gì chứ?”

Lúc nãy khi anh cắn môi cô đã dùng lực quá mạnh, thế nên môi cô lúc này đã bị rách tóe máu.

Anh rút khăn đưa cho cô, nói với cô bằng một giọng bình tĩnh đến bất ngờ: “Anh không muốn thấy em ở bên cạnh Tống Đình Hi.”

Phương Tiểu Ngư cũng nổi giận hét to: “Thế anh tưởng tôi muốn thấy anh ở bên cạnh An Ly chắc? Mộc Du Dương, bản thân anh là một kẻ không chung tình, thế thì lấy quyền gì mà bắt tôi phải chung thủy?”

Đúng vậy, mỗi lần trông thấy anh ở bên cạnh An Ly, trái tim cô đều rất đau. Hiện giờ đây, cô đang đau đến mức muốn tê liệt.

Mộc Du Dương bị câu hỏi của cô làm cho sững người.

Đúng thế, bản thân anh không là một kẻ chung tình, thậm chí còn không phân biệt rõ tình cảm mình dành cho An Ly và Phương Tiểu Ngư rốt cuộc là thế nào nữa.

Mộc Du Dương lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình lại thất bại như thế.

Cửa phòng ngủ chợt mở ra, Lạc Bảo Nhi bước ra ngoài, cậu đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi mơ màng hỏi: “Mẹ ơi, chú Mộc ơi, hai người lại làm sao thế?”

Trông thấy Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư vội vàng quay người lau sạch nước mắt trên mặt mình, sau đó quay lại nói khẽ: “Không sao, Lạc Bảo Nhi ngoan, mau về phòng ngủ đi con, mẹ và chú Mộc đang bàn một chút chuyện.”



Lạc Bảo Nhi không ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà lại đi đến trước mặt Mộc Du Dương, ôm chân của anh, “Chú Mộc ơi, chú và mẹ lại cãi nhau nữa sao? Hai người đừng cãi nhau nữa có được không? Cô Trương có dạy, khi cãi nhau thì chỉ cần một người xin lỗi thì hai người sẽ không cãi nhau nữa. Chú Mộc, con thay mẹ con xin lỗi chú, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”

Phương Tiểu Ngư thấy đau lòng vô cùng, muốn bước đến ôm lấy Lạc Bảo Nhi, nhưng Mộc Du Dương đã cúi người bế cậu lên nói: “Lạc Bảo Nhi không cần xin lỗi, không phải là lỗi của mẹ, lần này là lỗi của chú Mộc.”

Lạc Bảo Nhi liền nở nụ cười, “Mẹ ơi, mẹ xem, chú Mộc xin lỗi rồi kìa, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”

Phương Tiểu Ngư gật đầu, Mộc Du Dương sau đó bế Lạc Bảo Nhi vào phòng, dỗ cho cậu ngủ xong mới bước ra ngoài.

Tâm trạng Phương Tiểu Ngư đã bình tĩnh trở lại, cô nhẹ nhàng nói: “Anh về đi, sau này bớt đến đây, nếu để An Ly nhìn thấy thì không phải anh sẽ lại đau lòng sao?”

Câu nói của cô chứa đầy sự ghen tị, Mộc Du Dương nghe thấy trong lòng lại có một cảm giác thích thú kì lạ.

Điều đó không phải chứng tỏ cô thật ra rất quan tâm đến anh sao?

Anh bước đến, khẽ chạm lên môi cô, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

Anh hiếm khi nào dịu dàng thế này, khiến trái tim Phương Tiểu Ngư ngay lập tức mềm nhũn ra, cô lấy hết dũng khí hỏi anh: “Mộc Du Dương, trong lòng anh, tôi rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Nếu là trước đây, khi không có An Ly, tôi có thể xem là vật thay thế của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã quay về rồi, tại sao anh lại cứ luôn đến tìm tôi?”

Câu hỏi này, Mộc Du Dương thật sự không thể trả lời được. Anh luôn cảm thấy trong tim mình chỉ có An Ly, nhưng không hiểu vì sao lại cứ không khống chế được mà nhớ đến Phương Tiểu Ngư, muốn chạy đến bên cô.

Thấy anh không trả lời được, Phương Tiểu Ngư tự cười mình rồi nói: “Mộc Du Dương, nếu anh đã không thể trả lời thì tôi cũng không ép anh. Tôi chỉ muốn nói, nếu anh đã chọn An Ly thì sau này có thể nào đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi được không? Tôi biết anh có nhiều tiền, trước nay muốn làm gì thì làm, nhưng tôi thật sự không muốn dây dưa với một người không yêu tôi, tôi xin anh buông tha cho tôi, cho tôi sống bình yên đi có được không?”

Thì ra trong lòng cô, anh đã trở thành một sự gò bó, một sự giày vò, cứ luôn ảnh hưởng, phá hoại cuộc sống của cô.

Có lẽ ngay từ giây phút anh bỏ rơi cô trong đám cưới thì anh đã trở thành cơn ác mộng của cô.

Cửa nhà đóng lại.

Sau khi Mộc Du Dương rời đi, Phương Tiểu Ngư ngây người ngồi trên ghế sô pha rất lâu.

Ngày hôm sau, Phương Tiểu Ngư xin nghỉ một tiếng đồng hồ, lên tập đoàn Tống Thị đưa dây chuyền cho thư kí của Tống Đình Hi, nhờ thư kí trả lại cho anh.

Về công ty, Phương Tiểu Ngư đang tập trung làm việc thì màn hình máy tính hiện lên tin nhắn của Mộc Tuấn Nghiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play